- Nếu vậy thì X.15 cực kỳ cảnh giác. Nó đã luôn luôn đề phòng bị sa lưới.
Như vậy có nhiều khả năng: trước khi lọt vào nghĩa trang, dù có hay không
có người mai phục, nó vẫn cứ cẩn thận tiến hành một động tác nghi binh.
Và rút cục chính các chiến sĩ trinh sát của ta bị mắc bẫy của nó, chứ nó
không hề mắc bẫy của chúng ta.
Võ Trần hoàn toàn đồng ý với giả thuyết của Mẫn đưa ra. Không khỏi trút
ra một tiếng thở dài, anh cảm thấy toàn tổ lại như đang đứng trước một bức
tường.
Tuy nhiên, Mẫn hiểu anh lại phải gánh nhận lấy phần trách nhiệm xông
lên trước, để vật lộn, để phá vỡ bất cứ mọi sự bế tắc nào. Sau một lúc im
lặng, anh lên tiếng nho nhỏ, nhắc lại:
- Thôi được, chúng ta thừa nhận đã thua keo này, như tôi đã nói. Nhưng
tôi cũng đã nói: chúng ta chưa hết hy vọng, nếu như Rồng Xanh bảo đảm là
lực lượng ta vẫn chưa lộ. Chưa hết hy vọng còn vì lẽ nữa: dẫu sao chúng ta
vẫn còn chiếc bưu ảnh với nét chữ của “nó” đây. Con sói ấy dù có ranh
mãnh, tinh khôn đến đâu vẫn cứ phải để lại một dấu chân… Vậy chúng ta
phải tiếp tục tiến công. Và tiến công ngay, các anh ạ. – Giọng Mẫn thoắt trở
nên vang đanh bướng bỉnh.
Võ Trần ngắm nhìn người tổ trưởng của mình. Thêm một lần nữa anh
hiểu rõ hơn về con người có một sức dẻo dai khá lạ này. Đây là một con
người dường như không bao giờ chịu để bị nghiền nát bởi những thất bại,
thất vọng. Anh ta luôn luôn có một sức bật, nói một cách khác một sức phản
kháng thường trực, và cũng thường là rất quyết liệt. Đây có lẽ là một con
người thuộc loại “Trời đánh không chết”.
Một kế hoạch mới mang tên “Quyết tâm” đã được vạch ra để tiếp theo cái
“Đêm thu” đã thất bại. Nội dung mục tiêu cơ bản của kế hoạch “Quyết tâm”
là mạnh bạo và khẩn trương khai thác những tài liệu mới thu lượm thêm
được từ Ba Tín, đồng thời tiếp tục nghiên cứu lại từ đầu những việc đã lần