ANH LÀ AI? - Trang 134

tinh thần kiên quyết cách mạng…
- Cảm ơn Thùy Dương. Cảm ơn nhiều. – Lê Vi nắm lấy tay Thùy Dương.
Anh tỏ ra xúc động thật sự.
Bữa cơm xong, Thùy Dương lại cười vui:
- Anh Tám ạ, anh chớ có nghĩ Thùy Dương mê ngôi nhà này nhé.
- Vậy Thùy Dương ưng như thế nào?
- Một lâu đài cực kỳ cơ.
Và Thùy Dương lại cười ran, cô nửa đùa nửa thật:
- Biết vậy em theo anh “bồ” trước đây vượt biển, có lẽ khỏe hơn!
Lê Vi lắc đầu nhìn Thùy Dương:
- Thùy Dương, em đổi khác nhiều quá rồi đấy!
Thùy Dương nũng nịu:
- Không! Em vẫn như trước đây chớ. Vậy anh Tám ghét em rồi sao?
Lê Vi không nói gì nữa. Anh đã hoàn toàn say đắm. Những ngọn lửa
thèm khát đã bốc lên thiêu đốt trong lòng anh. Đẩy ghế đứng dậy, Lê Vi
bước tới bên Thùy Dương, vươn cả hai cánh tay ôm ghì lấy cô. Thùy
Dương cố hết sức đẩy anh ra:
- Anh Tám, đừng! Đã nói rồi mà. Nếu không, em sẽ kiên quyết chi tay anh.
Đã nói là đừng vội, anh Tám.
Lê Vi buộc phải buông tay ra.
Tới lúc đó ánh mắt Thùy Dương lại dịu hẳn xuống, như có một áng mây
mát rượi vừa bay qua. Và cô lại chủ động cầm lấy bàn tay anh:
- Nghe em, cưng! Nghe em, đừng vội mà. Em sẽ hoàn toàn là của anh mà!
Lê Vi thở dài:
- Thôi được, ta về. Em không phải dọn bàn. Cứ để đấy. Đã có ông Bảy.
Lát sau hai người ra tới cổng thì ông Bảy như từ dưới đất mọc lên để tiếp
nhận lại ngôi nhà, không cần ai phải gọi. Thì ra ông ta ngồi ở một căn nhà
hàng xóm đối diện, bên kia đường, không hề đi đâu xa, y như một người
lính gác kín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.