ANH LÀ AI? - Trang 133

luôn họ nói tới thương yêu nhân dân. Nhưng nhân dân là ai? Với họ chỉ là
một khái niệm trừu tượng mơ hồ. Còn những con người cụ thể thì lại không
là cái gì hết.
Lê Vi mỉm cười:
- Em nói thất vọng là khi trước, hay cả bây giờ?
Hiểu ý Lê Vi, Thùy Dương lại cười ran, và nhắc lại:
- Đúng là anh Tám ghen rồi. Nhưng thôi được, em cũng xin nói rõ: dạ, cả
bây giờ. Đúng vậy, cả bây giờ…
- Có nghĩa là…
- Có nghĩa là giờ đây anh Mẫn cũng không còn là anh Giải phóng đẹp như
hồi trước nữa.

- Nhưng hình như anh mẫn vẫn thường lui tới đây…
- Đôi khi thôi. Hồi này đi đâu biệt. Lại sợ “liên quan” phần tử xấu đó anh.
- Ảnh có nói với em là ảnh vô đây làm chi không?
- Có! Ảnh cho Thùy Dương biết: ảnh xin chuyển hẳn vô đây và sẽ đem cả
vợ con vô. Ảnh được tỉnh phân công viết sử. Anh vốn trước đây có học sử
mà.
- Anh Mẫn có hỏi gì về… anh, và mối quan hệ của chúng ta không?
- Không. Nhưng khi nào nhắc tới anh Tám, Mẫn đều tỏ ra rất mến mộ anh.
Và đến lượt Thùy Dương gạt đi:
- Mà thôi, nói chuyện người khác miết, ta phải nói chuyện ta chớ.
Lê Vi quả là người hết sức tế nhị:
- Rất đồng ý. Vậy em hãy nói về anh đi xem nào.
Cả hai cùng cười vui vẻ. Thùy Dương nói, nghiêm trang trở lại:
- Đúng là khi nãy em nói là nói chung, chứ cũng còn những người như
anh…
- Như anh sao?
- Là những người có văn hóa, có tâm hồn… Đâu có phải là những con
người cằn cỗi, thô thiển, chỉ lấy khắt khe làm nguyên tắc, lấy tàn nhẫn làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.