ANH LÀ AI? - Trang 156

Hai chiếc xe truy đuổi cứ hướng theo tín hiệu mà lao tới. Cho tới khi tín
hiệu phát ra đúng hướng sân bay quân sự thì Mẫn gần như chồm lên khỏi
ghế, thét to:
- Mau lên! Trời ơi, nó có thể chạy mất rồi!
Không còi, không đèn báo, hai chiếc xe nối đuôi nhau như điên như
cuồng, xé tất cả mọi dòng xe cộ trên đường, nhằm thẳng hướng phi trường
quân sự lao tới, bánh gần như không bám đất.
*
* *
Thời tiết tốt. Bầu trời trong suốt. Gió rất nhẹ. Máy móc trên chiếc trực
thăng hết sức ổn định. Tiếng kêu êm tròn vo. Hai ông bác sĩ có lẽ lần đầu
được cưỡi trực thăng hết sức khoan khoái, cùng chụm đầu, vươn cổ ra để
nhìn phong cảnh dưới mặt đất.
Lê Vi và Thùy Dương ngồi sát bên nhau trên một băng ghế nhỏ. Trong lúc
Thùy Dương đang vô cùng lo âu, sợ hãi thì Lê Vi lì ra, gan góc và quả quyết
một cách khác thường, liên tục xem đồng hồ, theo dõi và tính toán từng
phút dừng bay…
Đột nhiên, không sao tưởng tượng nổi sự bất ngờ và sự việc xảy ra nhanh
đến như vậy, Lê Vi vụt chồm lên, vươn tay ra. Từ trong bàn tay hắn tựa như
một ánh chớp đen, một khẩu súng chĩa thằng vào gáy hai bác sĩ. Hai tiếng
nổ dính liền. Hai đồng chí bác sĩ không kịp kêu một tiếng, cùng gục ngay
xuống. Thấy tiếng nổ, tổ lái chưa kịp hiểu chuyện gì, thì khẩu súng ngắn có
ống giảm thanh như đầu một con rắn độc đã chĩa thẳng tới và một giọng rắn
đanh thét lên:
- Các anh muốn sống phải nghe lệnh tôi! Chuyển hướng!...
“Hả”. Anh lái chính bật kêu lên một tiếng kinh hoàng. Anh lái phụ chỉ
còn biết há miệng, ngồi chết cứng, mặt bạc ra như xác chết.
- … Các anh hãy nghe tôi! – Giọng Lê Vi càng đanh rít lên. Giọng hắn
vừa có cái lạnh rợn của tử thần, vừa có cái uy kỳ lạ của một kẻ có đầy đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.