ANH LÀ AI? - Trang 77

Người khách uống cà phê thốt nhiên giật mình tròn mắt. Ông ngồi ngẩn
ra, hai mắt càng mở trừng trừng, nhìn như thiêu như đốt vào mặt Hải Cẩu.
Nó mỉm cười nhắc lại:
- Ông hình như có bệnh gan và mật. Da ông tái, mắt ông vàng. Tôi có
thuốc gia truyền đặc trị của dòng họ Phan. Tôi sẽ giúp ông. Tôi không lấy
tiền. Tôi chỉ làm phước cho thiên hạ.
Tới lúc ấy ông khách uống cà phê mới mở được miệng lí nhí rủn rẩy và
hấp tấp đáp lại:
- Phải, tôi có lẽ bị đau gan, đau mật. Lại nghĩ có thể ung thư máu và lao
phổi nữa. Nếu đúng có thuốc gia truyền đặc trị của dòng họ Phan, giúp tôi
với. Khỏi, tôi sẽ xin tạ ơn bằng hạt xoàn.
- Vậy, tối mai vào giờ này, ông tới đây, tôi sẽ mời ông về nhà tôi để lấy
thuốc.
- Dạ, tối mai tôi sẽ tới!
- Ông y hẹn đấy nhé! Dòng họ Phan chúng tôi không sai hẹn với ai bao
giờ!
Nói đoạn, Hải Cẩu đẩy ghế đứng dậy, đi ra cửa. Ngoài đó, có những
người trẻ tuổi chủ của ngôi nhà nó đang ở không rõ đã tới đấy từ bao giờ và
ngồi chờ ở đâu, đột ngột cùng xuất hiện và đưa nó trở về nhà.
Khi bước vào trong phòng, Hải Cẩu lại một lần nữa ngạc nhiên. Hai
người đưa nó đi lúc nãy không rõ đã ra khỏi tiệm cà phê từ lúc nào, bằng
đường nào, và đã trở về đây bằng phương tiện gì. Người có cặp mắt to sáng,
mỉm cười thong thả bảo nó:
- Tốt! Anh đã thực hiện hoàn hảo mọi việc.
Người trẻ tuổi hơn có vẻ vui bốc hơn, cất tiếng hỏi đầy khí thế:
- Anh thấy không? Chẳng cần cái lão chủ quán Tuổi Mộng nào của anh,
chúng tôi đã chỉ giùm cho anh đúng người mà anh cần gặp.
Hải Cẩu cũng khúm núm, cười theo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.