ÁNH MẮT ĐA TÌNH - Trang 124

- Thât. qúa quắt. Tại sao lại có hạng nguoi trơ trẽn đến như thế chứ ? Như
Thủy suy nghĩ mãi. Cô vẫn không nguôi tức
- Còn nữa, tại sao chị ta lại biết rõ về gia đình của cô ? mẹ cô ? Trời ơi, nếu
đúng như lời chị ta nói, cô thât. xấu hổ và nhục nhã. Có môt. nguoi mẹ
sống phóng túng, kinh khủng như vậy ? Thử hỏi còn ai dám gả con cho cô
nữa chứ ?
- Tại sao mẹ cô không chêt đi, để chị em cô đuoc dành cho bà chút lòng
kính yêu ? Tại sao bà không thể sống đàng hoàng như những nguoi mẹ
nghèo khác ?
Gần trưa, Như Thủy vẫn nằm vật vã trên giường. Với hàng trăm ý nghĩ
khiến đầu cô muốn nổ tung ra
- Lại có tiếng gõ cửa đều đặn, kiên nhẫn. Như Thủy kêu lên:
- PhảI Thạch không ? Chị không chốt cửa, vào đi
Không có tiếng của Thạch. Nhưng có tiếng mở cửa thât. nhẹ, sau đó là
những bước chân đi dần về phía phòng của cô
- Như Thủy uể oải:
- Nhà chắc không có đồ ăn đâu. Sáng giờ chị đau đầu qúa, không muốn ăn
uống gì. Nhóc đói, thì chịu khó làm mì tôm ăn đỡ nha
- Vẫn không có tiếng ừ hử của Thạch. Cái thằng này, bữa nay tự nhiên im
thin thít. Hay lại cãi nhau với Thanh Hằng nữa. Đúng là...
- Như Thủy xoay măt. ra ngoài. Cô chơt. cuống quýt, khi nhận ra nãy giờ
m`inh đang nói chuyện với Thái Tuấn. Anh ngồi xuống giường, nét mặt
đầy lo lắng, căng thẳng
- Em bệnh à ? sao không ra ngoài mua thuốc uống ? Bác và Thạch đi đâu
vắng hết vậy ?
- Như Thủy lãng tránh:
- Hôm nay anh không đi chùa với mẹ anh à ? vậy mà em cứ nghĩ
anh đang thành tâm làm phật tử của phật tổ, để cầu nguyện sự thành đạt cho
mình đấy
- Ôm gọn cô trong vòng tay, Thái Tuấn dịu dàng:
- Em ngốc qúa đi. Cửa phật là nơi mưa móc phù hộ cho con nguoi thoát
mọi khổ đau bệnh tật. Phật tổ không bao giờ chấp nhận mọi lời cầu xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.