ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 112

Thẩm Hy Mạt, em đừng định ra khỏi thế giới của anh một lần nữa. Anh

rút điện thoại gọi cho cô, nhưng một giọng nữ vang lên: “Xin lỗi, thuê bao
quý khách vừa gọi hiện tắt máy.”

Rõ ràng đã nói hôm nay sẽ gặp nhau ở đây, vì sao không đến? Diệp Như

Thìn nhìn bàn thức ăn đã nguội hết, lạnh lùng nói với chủ quán: “Cô tính
tiền cho cháu, tiện thể thu dọn thức ăn đi.”

“Cô bé đó không đến à, trước nay cô ấy có bao giờ thất hẹn đâu, lạ thật.”

Bà chủ quán nhấc đĩa thức ăn lên, “Nguội cả rồi, để tôi hâm lại cho nhé?”

“Không cần đâu, cô dọn hết đi giúp cháu.” Diệp Như Thìn giọng kiên

quyết.

Bữa tối của hai ngưòi biến thành buổi chờ đợi của một người, khiến một

ngày hè nóng nực càng thêm buồn tẻ.

Thẩm Hy Mạt không phải lần đầu đi làm với vết quầng dưới mắt, nhưng

lần này thẫm hơn mọi ngày, Tiền Khê khê vừa nhìn đã phát hiện ngay kinh
ngạc, kêu lên: “Nói thật đi, tối qua chị đi tìm niềm vui ở đâu? Vết quầng
này có thể sánh với quốc bảo đấy.”

“Bệnh tim của bà chị lại tái phát.” Thẩm Hy Mạt mệt mỏi nói, mặt buồn

rầu.

Tiền Khê Khê tái mặt, vội vàng xin lỗi: “Hy Mạt, xin lỗi, em rút lại câu

vừa rồi.” Nói xong, lại hỏi, “Sao bệnh tim của bà lại tái phát?”

“Tại bà ta, tại bà ta, tất cả là tại bà ta...” Thẩm Hy Mạt nói nhỏ dần, như

nói với chính mình.

“Bà ta là ai?” Tiền Khê Khê nghe thấy, vội hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.