ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 113

“Là người chị không muốn gặp, là người bà chị ghét nhất.” Mặt sa sầm,

Thẩm Hy Mạt khó nhọc nói dằn từng chữ, dường như dùng hết sức lực
trong người.

“Nếu chị coi em là bạn, thì nói với em đi, đừng chịu đựng một mình”

Tiền Khê Khê khẽ vỗ vai Thẩm Hy Mạt, như muốn động viên cô.

“Là mẹ chị.” Thẩm Hy Mạt nói xong, mệt mỏi dựa lên vai Tiền Khê

Khê.

“Mẹ chị ư?” Tiền Khê Khê vẫn nhớ Thẩm Hy Mạt chưa bao giờ nhắc

đến mẹ, có lần ai đó nhắc đến, cũng chỉ cười trừ không nói.

“Mẹ chị và bà có thù oán gì hay sao?” Tiền Khê Khê hỏi.

“Nói thì rất dài, sau này có thời gian chị sẽ kể với em.” Thẩm Hy Mạt

không muốn nhớ lại chuyện cũ, bởi vì đối với cô, mỗi lần nhớ lại là một lần
đau khổ, cô từng ước ao giá mà quãng thời gian đó chưa từng tồn tại.

Tiền Khê Khê nhìn vẻ mệt mỏi của Thẩm Hy Mạt, cũng không gặng hỏi,

chỉ an ủi: “Dù xảy ra chuyện gì, chị phải tin rằng, nỗi buồn nhất định sẽ
qua.”

“Chị không sao, em khỏi lo cho chị.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười, trở giọng

vui vẻ, “Theo em, loại kem nào có thể xóa được những vết quầng này?”

“Chị dùng thử ‘Khê Khê’ xem, loại này đặc trị rất hiệu nghiệm.”

“Được.” Thẩm Hy Mạt đặt tay lên vai cô bạn nói: “Đợi khi em xóa hết

đựợc vết quầng dưới mắt em, chị sẽ dùng thử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.