ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 115

“Nói cho rõ rồi hãy đi.” Diệp Như Thìn lại nắm tay cô: “Em muốn chúng

ta giằng co thế này mãi hả?”

“Nếu anh không cảm thấy mất mặt, thì cứ tiếp tục!” Thẩm Hy Mạt tỏ vẻ

bất cần, chìa tay làm động tác mời.

Cứ coi như anh không thấy mất mặt, nhưng tôi thì có. Chúng ta thế này

là sao? Thẩm Hy Mạt bất lực nghĩ.

“Chỉ là kéo tay thôi mà.” Tay Diệp Như Thìn từ từ dịch xuống dưới, nắm

chặt tay cô.

Tay cô vẫn rất mềm, mềm đến mức như mọng nước. Anh bỗng chỉ muốn

cứ nắm như thế này mãi mãi.

Thẩm Hy Mạt thử rút tay ra, nhưng lại bị xiết chặt hơn.

“Buông ra.” Cô nói nhỏ, đưa mắt nhìn Tiền Khê Khê phía xa, cũng may

cô ta không ngoái lại, không nhìn thấy họ, nếu không, thực sự không biết
giải thích cảnh tượng này thế nào với cô bạn đó. Là tình cũ trỗi dậy, hay
tình cảm nhất thời bột phát? Bất luận là gì cũng không phải là câu trả lời tốt
nhất.

Diệp Như Thìn nhếch môi, không có dấu hiệu buông tay cô.

Thẩm Hy Mạt đang không biết làm thế nào thì điện thoại của Diệp Như

Thìn bỗng reo.

Ánh mắt anh dừng lại vài giây trên người cô, cuối cùng chuyển sang

chiếc điện thoại, rồi bước hai bước ra ngoài nghe máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.