ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 151

“Bà biết rõ sức khỏe của bà nội rất kém, cho nên bà mau đi đi!” Thẩm

Hy Mạt lại đuổi khách.

“Mấy năm rồi, mẹ không cùng con đón sinh nhật, hôm nay cho mẹ ở lại,

được không?” Diêu Thanh cố nài, dường như không đành ra đi.

“Đồ trơ trẽn, còn nói gì nữa? Đừng hòng ăn cơm với Hy Mạt!” Bà nội

thấy Diêu Thanh vẫn nấn ná chưa định đi, tức điên vớ cái hộp sắt bên cạnh
ném vào Diêu Thanh.

“Choang!” một âm thanh nặng nề phá vỡ không khí yên lặng, trong phút

chốc, không khí như đóng băng, thời gian cũng dừng lại, không ai nói một
lời, chỉ có bầu không khí im lìm như chết.

Chiếc hộp sắt ném không trúng mục tiêu mà trúng vào trán Thẩm Hy

Mạt, một dòng máu đỏ tươi tức thì trào ra, từ từ tràn qua lông mày, chảy
xuống mặt, vô cùng đáng sợ.

Bà nội đứng sững tại chỗ, toàn thân như đông cứng, mắt đờ đẫn, chỉ

chằm chằm nhìn Thẩm Hy Mạt. Chưa kịp đến xem vết thương của đứa
cháu, bỗng một cơn đau thúc ở ngực, bà vội giơ tay ôm ngực, mặt co rúm,
thiểu não.

Thẩm Hy Mạt chỉ cảm giác trán rất đau, nhưng thấy bà như vậy, vội nhào

đến không kịp lau máu trên mặt, cuống quít nói: “Bà, bà ơi, để cháu đi lấy
thuốc cho bà.”

Đây không phải lần đầu Thẩm Hy Mạt chứng kiến bà phát bệnh, nhưng

thấy bà đau đớn khổ sở, tim cô như bị bóp ghẹt, vội nói với Diêu Thanh:
“Giúp tôi trông bà một lát.” Rồi chạy vào phòng trong lấy thuốc.

Bà nội uống thuốc xong, tay vẫn ôm ngực, rên rỉ: “Đau…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.