ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 158

mắt khép hờ.

Cặp mi dài đổ một vệt bóng râm cong cong dưới mắt, mấy lọn tóc mềm,

đen mướt xõa xuống cánh tay, càng nổi bật làn da trắng muốt.

Diệp Như Thìn ngơ ngẩn nhìn, mắt tràn ngập yêu thương. Anh giơ tay,

định vén mấy sợi tóc kia nhưng lại thôi.

Hy Mạt, sinh nhật em, anh chưa bao giờ quên, bởi vì nó luôn ở trong tâm

trí anh. Làm xong việc, anh gọi điện mấy lần, em không nghe máy. Nhìn
đồng hồ, giờ này em đã hết giờ làm, nhưng lại nghĩ, dù em đi đâu, anh cũng
muốn thử đến nhà, hy vọng có thể gặp em.

Thật may, em ở nhà, vậy là anh được gặp em.

Khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của em, lòng anh quặn đau, nhưng

không biết làm gì. Giá mà anh có thể chịu đựng đau đớn thay em, nhưng
anh chỉ có thể lau vết máu cho em. Bàn tay ấm áp chạm vào mặt cô, cảm
nhận được cái rùng mình rất nhẹ của cơ thể em, giống như lần đầu tiên anh
cầm tay em.

“Người nhà của bệnh nhân phòng 14 đâu?” Bác sĩ bước ra ngoài phòng

bệnh, hỏi.

Thẩm Hy Mạt ngẩng đầu, nhảy khỏi ghế, chạy đến bên bác sĩ, cuống

quýt nói to: “Đây ạ!”

“Nói nhỏ một chút.” Bác sĩ nói, “Bệnh nhân hiện đã ổn định, may đưa

đến viện kịp thời.”

“Cám ơn bác sĩ!” Thẩm Hy Mạt xúc động nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.