ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 177

Vậy, anh ấy thì sao? Trong lòng mình anh ấy thuộc khả năng thứ nhất,

hay thứ hai? Thẩm Hy Mạt thầm hỏi bản thân, nhưng không thể tìm ra câu
trả lời chính xác.

Suy nghĩ rất lâu, cô mới ngước đôi mắt long lanh, miệng mỉm cười, hỏi

anh: “Bất kì lúc nào, bất kì ở đâu, chỉ cần em cần anh, anh đều có thể lập
tức đến bên em chứ?”

Câu hỏi này đã trăn trở trong lòng cả trăm, ngàn lần, cô không biết hỏi

như thế có thỏa đáng không, cũng không biết rốt cuộc câu hỏi có đúng
không. Nếu anh ấy đã bộc lộ rõ ràng, cớ gì cô tiếp tục là con ốc sên ẩn mình
trong lớp vỏ dày? Ốc sên mang cái vỏ trên lưng có lẽ có thể bảo vệ mình,
nhưng có khi nào nó lại là hòn đá vướng chân ngăn mình đến với tình yêu?

Trịnh Gia Vũ chăm chú lái xe, dường như không nghe thấy lời Thẩm Hy

Mạt, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Họ im lặng rất lâu, không khí dường như ngưng trệ, yên tĩnh vô cùng,

nghe rõ hơi thở của nhau.

“Em muốn người đầu tiên ở bên em khi em cần là anh sao?” Giọng nói

của Trịnh Gia Vũ giống như xuyên qua mấy thế kỷ, cuối cùng mới đến tai
cô.

Người đó, có thể là anh không?

Thẩm Hy Mạt tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.

Đưa cô đến trước khu nhà, Trịnh Gia Vũ lịch sự mở cửa xe cho cô.

“Vết thương có đỡ không?” Anh nhìn dải băng trên trán cô, quan tâm

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.