ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 175

Để bồi dưỡng sức khỏe cho bà nội, trước khi làm món này, cô đã bỏ công

tìm cách làm, rồi làm theo hướng dẫn. Cuối cùng cũng làm được, nếm thử
thấy cũng khá.

“Cháu cũng mới học thôi, bà nếm thử xem!” Thẩm Hy Mạt trút canh ra

bát, múc một thìa, thổi qua, đưa sát miệng bà: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

“Cứ để tự bà, tay bà không sao.” Bà nội cầm lấy thìa, nhưng cô đã nói:

“Chỉ một miếng này thôi để bà nếm trải cảm giác được cháu chăm sóc.”

Bà cười tít mắt, từng nếp nhăn ly ty ở khóe mắt giãn ra, sau khi nếm một

thìa, bà dùng tay vuốt mép nói: “Ngon hơn bà nghĩ.”

“Lần sau cháu sẽ làm cho bà nhiều món ngon hơn.” Thấy bà hài lòng,

Thẩm Hy Mạt rất phấn khởi.

“Thôi, để bà tự xúc.” Bà nội đón chiếc thìa từ tay cô.

Trong khi bà ăn canh, Thẩm Hy Mạt đứng dậy vô tình nhìn thấy bó cẩm

chướng lộng lẫy, liền hỏi: “Hoa này ai tặng, hả bà?”

“Hoa à…” Bà nội húp xong thìa canh, dừng tay nhìn bó hoa, mặt tươi

cười, “Trịnh Gia Vũ. Cái cậu đưa cháu về hôm trời mưa ấy.”

Thẩm Hy Mạt bất ngờ bởi trí nhớ của bà, ngạc nhiên hỏi: “Ồ, anh ấy à,

tặng xong là đi luôn ư?” thầm nghĩ, sao anh ấy biết bà nằm viện? Rồi đột
nhiên, hiểu ra, ngoài Tiền Khê Khê lắm điều còn ai vào đây?

“Không, cậu ấy còn đi lấy nước nóng cho bà nữa!” Bà cầm tay Thẩm Hy

Mạt, giọng ôn tồn: “Hy Mạt, cháu cũng lớn rồi, tìm đám nào tốt, lấy chồng
đi. Bà thấy, Trịnh Gia Vũ rất được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.