ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 192

rất nhiều, giống như một người xa lạ mà mẹ không quen biết.”

Mình hồi đó chỉ là người xa lạ trong mắt mẹ ư? Lòng Thẩm Hy Mạt thắt

lại. Thì ra, chỉ là người xa lạ.

Mẹ hồi đó, sao không là người lạ trong mắt Thẩm Hy Mạt? Lặng lẽ ra đi,

một câu tạm biệt cũng không có. Mẹ đi vội vàng, vẫn còn để lại một số đồ
đạc trong nhà. Mẹ đi dứt khoát kiên quyết thế, không hề ngoái lại… còn
Thẩm Hy Mạt vẫn đang chờ đợi, chờ ngày mẹ trở về. Nhưng, chờ mãi cũng
vô ích, người đi rồi, trà nguội rồi có ai hay biết?

Vết thương giấu kín, giống như lá rụng không ai quét, chồng chất càng

dày, cho đến khi phủ kín mặt đất. Nhưng, một khi có người quét đi, nó lập
tức lộ nguyên hình, loang lổ vết đâm, thảm hại vô cùng.

Giống như vết thương trong lòng Thẩm Hy Mạt, khi có người nhắc đến

là lập tức hiện ra, ào ạt như nước vỡ bờ, cuốn băng cô, dìm cô trong đau
đớn.

Thẩm Hy Mạt cúi đầu nhìn nước trà xanh nhạt sóng sánh trong cốc, dưới

ánh mặt trời nó chuyển màu vàng óng long lanh, lát sau, ngẩng lên: “Chúng
ta có thể thôi nói chuyện quá khứ được không?”

“Con có thể tha thứ cho mẹ không?” Diêu Thanh lại hỏi, ánh mắt hồi

hộp, lo lắng.

Thẩm Hy Mạt thực sự không muốn nhớ lại quá khứ, cũng không muốn

trả lời những vấn đề như thế, uống ngụm trà, nói: “Mẹ cố ý yêu cầu con
thiết kế cho mẹ phải không?”

Diêu Thanh không trả lời, chỉ nói: “Điều đó có quan trọng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.