ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 199

“Hả?” Trình Mộ không hiểu, “Nói thế là sao?”

“Anh ta là đứa trẻ con, em là chiếc kẹo trong tay anh ta. Để được kẹo,

anh ta bỏ ra rất nhiều công sức, sau khi được rồi rất nâng niu, không muốn
ăn. Nhưng một hôm, phát hiện kẹo bị mất, anh ta rất buồn nhưng tìm không
thấy nữa.”

“Là em buông tay trước, anh ấy không có ý bỏ em. Tôi cảm thấy em mới

là đứa trẻ đó, còn anh ta là kẹo, khi em mất anh ta cũng mất luôn tình chung
thủy khi yêu anh ta.”

“Em đánh mất tình chung thủy khi yêu anh ta ư?”

Thẩm Hy Mạt cúi đầu, chăm chú nhìn mặt bàn sáng bóng, ngón tay lặng

lẽ di trên cuốn thực đơn.

Rất lâu mới thong thả nói: “Bất kể ai bỏ ai, hai người muốn ở bên nhau,

chỉ có tình yêu thì chưa đủ. Lòng khoan dung, nhường nhịn, tin tưởng mới
là giá trị cơ bản của tình yêu, nhưng không phải giá trị tuyệt đối.”

“Vậy theo em giá trị tuyệt đối của tình yêu là gì?”

Thẩm Hy Mạt ngước lên, ánh mắt dõi ra xa, hơi nhíu mày suy nghĩ, lát

sau mới nói: “Yêu không có giá trị tuyệt đối, dẫu có cũng chỉ là mỗi bên có
một định nghĩa. Giá trị tuyệt đối như vậy, có ý nghĩa gì?”

“Được, đúng như mọi người công nhận, tình yêu không có định nghĩa

tuyệt đối.” Trình Mộ nói xong gọi phục vụ, chọn món, ngạc nhiên hỏi Thẩm
Hy Mạt, “Hai người đến với nhau, chẳng phải chính vì tình yêu sao? Nếu vì
yêu, thì có gì không thể khắc phục? Em có biết, hai người nếu thực sự rất
yêu nhau, toàn thế giới sẽ giúp họ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.