Bất giác chạnh lòng, thầm nghĩ, mình với Trịnh Gia Vũ có thể coi là tạm
bợ không? Nếu đúng, vậy tại sao mình và anh ấy vẫn bình an vô sự lâu như
vậy? Nếu sai, tại sao mình lại chạnh lòng bởi câu nói của Tiền Khê Khê?
Đang phân vân, thì có tín hiệu tin nhắn quen thuộc, vội cầm điện thoại, là
tin nhắn của Trịnh Gia Vũ.
“Nhớ ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước, ngồi lâu phải đứng dậy thư
giãn.” Hầu như, ngày nào Trịnh Gia Vũ cũng nhắn cho cô những mẩu tin
tương tự như thế, tuy đã quen, nhưng đọc xong, lòng vẫn lâng lâng ấm áp.
“Lại là Trịnh Gia Vũ hả?” Tiền Khê Khê ghé đầu nhìn, tủm tỉm cười,
trước lúc về chỗ ngồi, còn tặng cô một câu: “Đã gặp được người phù hợp
thì phải giữ cho chắc, đừng để người ta biến mất rồi, hối hận cũng không
kịp.”
“Thì đã lúc nào lơ là đâu.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa chuẩn bị nhắn lại
cho Trịnh Gia Vũ.
Sau khi trở về bàn làm việc, nhìn thái độ của Thẩm Hy Mạt, Tiền Khê
Khê bất giác nghĩ thầm, phụ nữ khi đắm đuối trong tình yêu, quả nhiên tự
phát ra mùi tình ái, dù đứng xa, người ngoài vẫn nhận ra.
Chiều hôm đó, hết giờ làm Trịnh Gia Vũ đến công ty đón cô như thường
lệ. Lên xe được một lúc, Thẩm Hy Mạt bỗng cảm thấy hơi khó chịu, bèn hạ
cửa kính, gió hiu hiu vờn qua mặt, man mát.
“Nóng không?” Trịnh Gia Vũ ngoảnh sang, hỏi.
“Một chút, mấy hôm nay, trời khá oi bức.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa
chăm chú nhìn những chiếc xe phóng vun vút bên ngoài.