ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 280

Thẩm Hy Mạt đưa bánh gato còn nóng hổi cho anh.

Diệp Như Thìn nhìn chiếc bánh với thời gian vừa đủ, nhưng không đón

lấy, mà quay người đến bên bàn trà, hình như đã có chuẩn bị, cầm ra hai ly
rượu vang, đưa cho cô một ly.

Thẩm Hy Mạt vốn dĩ không muốn đến, nếu không vì trằn trọc trên

giường mãi không ngủ được, thỉnh thoảng lại nhớ đến khuôn mặt lạnh như
băng đó, cô đã không ma xui quỷ khiến thế nào, vùng dậy, chạy qua mấy
con phố tìm đúng cửa hiệu có loại bánh gato hoa quế mà Diệp Như Thìn
thích nhất. Đối với anh như thế, coi như cô đã làm người tốt một phen,
nhưng không có nghĩa phải cùng anh ta uống rượu mua say.

“Muốn uống thì uống một mình đi, em không hầu được.” Thẩm Hy Mạt

dứt khoát.

Thấy cô có vẻ vội vàng muốn đi, Diệp Như Thìn điềm nhiên, thong thả

đi đến gần, chìa ly rượu sát mặt cô, nháy mắt, nói: “Nếu vội vàng muốn ra
về như thế, vì sao còn đến?”

Thẩm Hy Mạt đặt chiếc bánh lên bàn trà, hương quế nhè nhẹ tỏa trong

không gian.

“Không ăn là nguội đấy.” Thẩm Hy Mạt nhắc.

Diệp Như Thìn cầm lên một miếng bánh, hương thơm phức xông vào

mũi, cắn một miếng, vị ngọt, béo ngậy thoảng hương quế tan trong miệng.

Định uống, thì Thẩm Hy Mạt đã đoạt ly rượu trong tay anh, mặt lầm lì,

nói: “Đã đau lại còn uống rượu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.