ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 282

Cha mẹ Diệp Như Thìn biết tin anh bị thương, lập tức cho người đến

chăm sóc, nhưng anh một mực từ chối. Đã quen cuộc sống một mình, có
thêm người lạ, lại không thoải mái. Cho nên, mấy ngày nay, sau khi thu xếp
công việc ổn thỏa, anh ở nhà nghỉ ngơi, không ai làm phiền, quả thực hoàn
toàn yên tĩnh.

Đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thì có tiếng chuông cửa.

Muộn thế này rồi, ai còn đến nhỉ? Diệp Như Thìn vô cùng ngạc nhiên.

Nhìn qua thiết bị giám sát, càng kinh ngạc khi thấy người đến là Diêu

Thanh.

Anh phân vân mở cửa, nghiêng người để bà bước vào.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Diệp Như Thìn vừa hỏi vừa đóng cửa.

Lúc này, nghe tiếng đối đáp bên ngoài, Thẩm Hy Mạt nín thở, ngực thắt

lại.

Lúc chuông cửa reo, cô đang rửa mặt, mặt đầy nước lạnh. Thầm nghĩ,

chắc là Thư Hàm, không ngờ lại là Diêu Thanh. Muộn thế này rồi, bà ta đến
làm gì? Không nén nổi tò mò, Thẩm Hy Mạt đứng nép vào bên cửa, không
dám nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Con bị ốm cũng không vào bệnh viện, mẹ đành đến xem thế nào.”

Giọng Diêu Thanh hơi trách móc.

“Bị gãy xương cần nhất không phải là đến bệnh viện, mà là tĩnh dưỡng.

Mấy hôm nay, con không đến công ty.” Diệp Như Thìn nhìn thấy Diêu
Thanh mang đến hai túi lớn bèn hỏi: “Cái gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.