ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 308

“Bà, xin bà hãy nghĩ cho hạnh phúc tương lai của Hy Mạt, nếu sống với
người cô ấy không yêu, bà nói xem, Hy Mạt có thể hạnh phúc không?”

Bà Thẩm không tiếp lời, im lặng nhìn mặt bàn, dường như suy nghĩ rất

lung tung.

“Bà à, bà yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Hy Mạt.” Diệp Như Thìn

tiếp tục nói, “Mấy năm nay, tuy cháu không liên lạc với Hy Mạt nhưng tình
cảm của cháu đối với cô ấy không hề thay đổi. Cháu cũng đã thử quên cô ấy
nhưng không làm được.”

Bà Thẩm vẫn không nói gì, đứng dậy, chậm rãi bước từng bước ra ngoài.

Diệp Như Thìn không đuổi theo, vẫn ngồi yên, hai tay xoa nhẹ huyệt thái

dương, có lẽ tối qua mất ngủ, đầu hơi nặng, nên thấy khó chịu, hơn nữa vừa
rồi nói chuyện với bà Thẩm phải cố gắng che giấu.

Anh không biết bà có bằng lòng để anh và Thẩm Hy Mạt quay lại với

nhau không, nhưng anh nghĩ, bất kể dùng cách gì đều phải ráng thuyết phục
bà, bởi vì... anh không muốn anh và cô lại mất nhau lần nữa.

Không phải lần đầu Thẩm Hy Mạt nhìn thấy cảnh tượng như thế này

trong bệnh viện: Người bệnh nằm ở phòng cấp cứu, thở bình dưỡng khí,
đang truyền dịch, trông vô cùng yếu ớt.

Năm đó, cô đã nhìn thấy cha như vậy. Bây giờ, một lần nữa chứng kiến,

lòng đau như dao cắt.

Nếu anh không đẩy cô ra thì đâu đến nỗi thế này?

Bỗng, có bàn tay đặt lên vai, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Thẩm Hy Mạt từ từ quay đầu, nhìn thấy Diệp Như Thìn, buồn bã nói: “Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.