ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 88

Khi họ đang chuẩn đi cầu thang máy lên tầng ba thì một giọng nói quen

thuộc vẳng lại: “Hy Mạt.”

Thẩm Hy Mạt đứng giữa mấy đồng nghiệp, ngoái đầu hơi kiễng chân

nhìn về phía người gọi, đó là Trịnh Gia Vũ. Anh mặc bộ comple, trên mặt
vẫn là vẻ dịu dàng cố hữu, như ánh mặt trời bừng lên sau cơn mưa, tỏa từng
tia ấm áp.

Tiền Khê Khê đứng bên ném cho cô một nụ cười đầy ẩn ý.

“Anh có việc lên trước, nói chuyện sau!” Cùng với tiếng “ting” cánh cửa

thang máy từ từ mở ra, Thẩm Hy Mạt vẫy tay chào Trịnh Gia Vũ, bước
nhanh vào trong thang máy.

Bước vào thang máy, trưởng phòng Vương mặt lạnh như băng tuyết ngàn

năm bỗng dưng chuyển ấm, hỏi với Thẩm Hy Mạt: “Cô quen Trịnh tổng à?”

Thẩm Hy Mạt không hiểu, Trịnh tổng ư? Trịnh Gia Vũ có chức danh này

từ bao giờ?

Ông trưởng phòng nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào cô không biết, anh ta là tổng

giám đốc nhà hàng này, có bố là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bảo
Khí?”

Tiền Khê Khê mắt chữ O mồm chữ A, tuy rất rành chuyện bếp núc của

những nhân vật có tiếng nhưng không hề biết Trịnh Gia Vũ có lai lịch trứ
danh như thế.

Một nụ cười ảm đạm thoáng qua mắt, Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ, mình

quen Trịnh Gia Vũ nửa năm có dư, nhưng không hề biết hàng ngày anh làm
gì, công việc thế nào, cuộc sống ra sao, chỉ biết, mỗi lần anh mời đi ăn, hay
đến nhất chính là nhà hàng “Hẹn gặp lại” này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.