Chốc chốc lại nhìn đồng hồ, lại càng thêm sốt ruột.
Đúng bốn giờ rưỡi, người nàng chờ đợi vẫn chưa thấy tới.
- Điệu này không khéo lại có chuyện rắc rối rồi đây! – Nàng tự nhủ.
Cương quyết, nàng trang điểm qua loa và sửa soạn dời khỏi căn nhà. Hé
cửa ra ngó. Gã trẻ tuổi lạ mặt vẫn còn đó. Đang làm bộ đọc chăm chỉ một
tờ báo mới ra lò.
Nàng cười khẩy, nói một mình như thách thức:
- Mặt búng ra sữa mà cũng bầy đặt học đòi theo dõi. Chờ đó, cô nương
sẽ cho mi một bài học để đời, tha hồ đứng đó mà trơ mắt ếch!
Đợi một đám người đi qua cửa án ngữ tầm mắt của kẻ kia, nàng mở cửa,
bước ra thật nhanh, khóa lại thật lẹ và rảo cẳng đi về phía đối nghịch.
Quẹo trái. Quẹo phải. Lại quẹo trái. Loáng cái đã qua mấy khu phố, yên
trí thằng bé đã bị bỏ rơi từ khuya, bây giờ chắc vẫn đứng bơ vơ ở chỗ cũ.
Bất ngờ, đến trước một sạp bán kính, liếc vào tấm gương dựng trên quầy
thấy ngay cái bản mặt đáng ghét của anh chàng đếm bước ở xa xa như một
người nhàn rỗi nhất đời đang kiếm ý thơ đánh rơi trên mặt đất.
- Thế này thì quá rồi! – Nàng tự nhủ, bực tức – Nguy nữa cũng nên!
Nhưng chẳng lẽ công việc đã bại lộ rồi sao? Việc bí mật này có thể gọi là
trời không hay, đất không biết, chẳng lẽ cảnh sát đã khám phá ra được rồi
sao? Vô lý! Đâu có chỗ nào sơ hở? Mà cảnh sát thì xưa nay làm việc chậm
như rùa, có bao giờ họ nắm được đầu mối trong vòng mấy tiếng đồng hồ
đâu. Còn đòi hỏi, còn giấy tờ, báo cáo trình lên, lệnh trên truyền xuống,
còn là chán!...
Khoảng cách giữa hai người vẫn phải chăng. Nếu vô tình, người đi trước
ắt không ngờ mình đang bị theo sát một cách thật tự nhiên. Phải cho thằng
chả rơi với bất cứ giá nào!
Một chiếc tắc xi trờ tới. Nàng vẫy lại và leo lên. Đi vòng vèo từ Chợ Lớn
qua Saigon, vẫn thấy một chiếc tắc xi khác lẽo đẽo theo sau. Bực thật! Chợ
Bến Thành, đường Lê Lợi, thương xá Tax đây là chỗ sát sà bông cho đỉa rơi
dễ nhất.
- Tốp, tốp! Ông cho xuống đây đi!
Hai cầu thang chụm vào một chỗ. Quê thật! Không có thang xếp, không
có cửa sau, đỉa cứ bám hoài chân thang thế kia là mình hết đường bứt đi