ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 122

- Thật ư? - Kiki cô em út nói rề rề. - Chúng tôi không mang quà cho anh.
Nên có lẽ chúng tôi không nhận quà của anh.

- Tiền bạc bây giờ rất căng. Dĩ nhiên anh không hay biết gì đến chuyện này,
phải không, Parker?

- Tiền bạc bây giờ rất căng. Thật vô nghĩa.

- Tôi không trông các chị mang quà cho tôi. Kiki vừa uống vừa nói:

- Thôi, dẹp những chuyện bá láp đi, Parker. Tại sao anh mời chúng tôi đến
đây?

- Các chị sao thế? Tất cả các người sao thế? Các chị là phụ nữ Hawaii kia
mà. Các chị ăn nói như... - Suýt chút nữa thì anh nói như Annie - không đẹp
đâu, - anh ấp úng nói.

- Chúng tôi đã trưởng thành. Chắc cậu không nhận thấy. Cậu bận bịu công
việc ở đây, - Jane gay gắt nói. Parker nhìn các chị. Anh thấy họ lộ vẻ khinh
bỉ anh. Khinh bỉ anh. Thật là một giấc mộng tồi tệ. Annie Clark đã dày vò
anh, trả thù anh bằng những giấc mộng như thế này rồi. Anh lắc đầu cố xua
đuổi những ý nghĩ đen tối ra khỏi đầu óc.

- Chúng ta hãy ngồi xuống. Tôi muốn nói với các chị về chuyện có liên
quan đến tất cả chúng ta.

- Parker, cậu biết mười năm mới nói thì quá trễ rồi. Chúng tôi không ai để ý
chó gì đến chuyện cậu muốn nói hay không. A, lời tôi nói xúc phạm đến
cậu phải không. Nói thế là thô lỗ. Cậu hãy nói toạc ra đi. Cậu muốn gì ở
chúng tôi? Hãy khoan, tôi biết cậu ta muốn gì rồi, - Lela vừa nói vừa quay
nhìn các em gái. - Cậu ta muốn tha tội. Này cậu cả, chắc cậu biết chúng tôi
vừa mới đến. Chắc cậu biết số tiền chúng tôi đã bỏ ra để đi đến đây thăm
cậu. Cậu gọi, chúng tôi đến, và bây giờ chúng tôi đi. Chúng tôi có thể ăn
thịt băm viên ở ngoài phố được rồi. Nhờ George lái xe đưa chúng tôi ra phi
trường thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.