ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 123

Tất cả các cô đều để ly xuống bàn, bước theo Lela ra cửa. Parker nhăn mặt.

- Mẹ kiếp! Quay lại, ngồi vào chỗ. Tôi có chuyện này muốn nói với các chị.
Các chị hãy ngồi xuống mà nghe dù có thích hay không. Teke quay lui thật
nhanh. Cô chỉ ngón tay trỏ vào giữa cổ cậu em:

- Cậu đã thấy cậu sai chưa? Cậu hãy bỏ cái quyền ra lệnh cho chúng tôi làm
cái này cái nọ đi. Này các cô, chúng ta có nên để cho cậu ấy làm thế hay
không?

Họ bước đến, đẩy Parker ngồi xuống chiếc ghế nệm dài. Teke bước ra sau
lưng anh, nắm chặt hai vai anh như gọng kềm, không cho anh đứng dậy.
Không phải là giấc mộng, mà là cơn ác mộng. Cứ theo cái đà này thì còn
lâu anh mới tỉnh dậy được.

Lela nói:

- Tôi lớn nhất nên để tôi nói trước. Những người khác gật đầu rồi bưng ly
lên uống. Họ cười vì thấy Parker có vẻ đau khổ. Điều đáng nói là trông cô
nào cũng có vẻ giống Annie Clark. Nhưng đây không phải là chuyện nằm
mơ.

- Parker, khi cậu ra đời, ngôi nhà này vui vẻ và hạnh phúc. Vui như lễ Giáng
sinh. Con trai kỳ diệu của mẹ. Chúng tôi khi ấy còn nhỏ, nhưng chúng tôi
đều nhớ. Năm ngày sau khi cậu ra đời. Mẹ trồng cây đa ấy. Tôi ẵm cậu
trong tay, nhìn mẹ đào lỗ trồng cây. Bà phải làm công việc ấy. Dĩ nhiên
chúng tôi không hiểu ý nghĩa của việc bà trồng cây. Trồng cây như thế là để
cầu mong cậu sẽ sống mãi. Bà đã yếu, và đã quá già không thể sinh con
được nữa. Như hầu hết các phụ nữ khác, bà muốn sinh cho chồng đứa con
trai.

- Chúng tôi nuôi cậu, chứ không phải mẹ, mà cũng không phải Mattie.
Chúng tôi làm thế vì chúng tôi thương cậu. Chúng tôi kéo xe cho cậu đi
chơi, chúng tôi dạy cho cậu bơi lội, dạy nhảy xuống hồ, trốn sau thác nước.
Chúng tôi dạy cậu leo lên cây bách tán, dạy cậu đi xe đạp và khi cậu té, cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.