ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 136

Chương tám

MƯỜI MỘT NĂM SAU

Annie ghét bệnh viện. Cô ghét những bộ đồng phục màu trắng hồ cứng do
bất cứ người nào mặc, ghét mùi sát trùng làm cho cô muốn ngộp thở. Tệ
nhất là cô biết có nhiều người chết ở bệnh viện. Cô nghĩ đến những giờ phút
chạy trên hành lang cách đây ba tháng khi đưa mẹ cô đến phòng cấp cứu rồi
chết sau đó chỉ có mấy phút. Bây giờ đến lượt Tom vào bệnh viện. Người ta
thường bình phục vì bị vỡ ruột thừa. Người ta không ai chết vì vết cắt nhỏ
nơi bụng. Tom còn quá trẻ. Tom có ba đứa con hết lòng thương yêu anh.
Chắc chắn Chúa có lòng nhân từ. Nếu không có Tom, cô sẽ làm được gì?
Mấy đứa bé và Tom là những người còn lại trong gia đình cô.

- Tôi biết cô ở ngoài, thế nào cô cũng vào, - Tom nói giọng khàn khàn.

Tại sao anh biết tôi ở ngoài? - Annie hỏi.

Tôi ngửi thấy mùi nước hoa của cô.

- Tôi đến đây khi đến được. Anh khỏe chứ, Tom?

- Cổ tôi đau vì họ chuồi cái ống vào trong thực quản. Bụng cũng đau.
Nhưng tin mừng là tôi sẽ khỏi bệnh để ra về. Lạy Chúa, đừng có vẻ rầu rỉ
như thế, Annie.

- Tôi xin lỗi. Tôi... anh biết không, tôi nhớ.

- Phải, tôi biết. Khi tôi vào đây, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ấy. Tôi sẽ bình
an, Annie à. Công việc như thế nào?

- Công việc suôn sẻ. Anh có nói anh muốn nói với tôi một việc gì quan
trọng. Bây giờ anh sẵn sàng nói đến việc ấy chưa?

- Đêm qua Mandy có mang cái cặp đến cho tôi, cô mở cặp ra mà xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.