ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 137

- Tom, anh là đồ chuột thồ. Cái gì trong này?

- Này cô, chúng ta phải quyết định thôi. Thời điểm đã dến. Cô mở cửa tiệm
đầu tiên là vào năm 1980. Bây giờ là 1993, 13 năm rồi. Cô có 84 tiệm Hoa
Cúc. Đã đến lúc ta bàn chuyện cấp quyền khai thác các cửa tiệm nầy. Cứ
mỗi cửa tiệm như thế sẽ đem lại một số lợi tức lớn kinh khủng. Cô sẽ thành
người giàu nhiều triệu. Tôi cũng thế, nhờ vào lòng rộng lượng của cô.
Tương lai các con tôi được bảo đảm cũng nhờ cô. Cô có ngôi nhà xưa với
nhiều đồ cổ quí giá, cô lái chiếc xe thể thao đắt tiền, cô lập quỹ ủy thác cho
đứa con đỡ đầu. Cô là người Phụ Nữ Nổi Tiếng Trong Năm, trong ba năm
liền. Cô, em gái tôi, đã làm được việc đó. Tôi tự hỏi, cô cần bao nhiêu tiền
nữa. Với số tiền cô có hiện giờ, cô sống mấy kiếp cũng không hết, cho dù
cô có cho tôi bớt rất nhiều đi nữa. Lạy Chúa, tôi còn quên việc cô xây nhiều
nhà nuôi thú và xây nhiều phòng dùng làm khoa nhi trong bốn bệnh viện
khác nhau. Còn gì nữa không, Annie?

- Xây nhà tế bần nuôi những người vô gia cư, tạo điều kiện sống tốt hơn và
thêm nhiều thức ăn hơn cho họ.

- Annie, chúng ta đã làm việc đó năm ngoái rồi.

- Tổ chức các trại hè cho trẻ em nội thành.

- Chúng ta cũng đã tổ chức được hai năm rồi. Quỹ này rất bảo đảm.

- Đài tưởng niệm cho bố và mẹ. Công việc này đáng làm.

- Đấy là xu hướng của thời đại. Tiền bỏ ra không phải phí. Annie cảm thấy
chóng mặt. Cô ngồi xuống.

- Phải, không phí thật.

- Trông cô... dễ sợ thế. Cô không khỏe à?

- Tôi hấp tấp đến đây quên cả ăn. Lát nữa về tôi sẽ ghé quán ăn để ăn cái gì.
Anh biết tôi rồi, ăn, ăn, ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.