ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 180

- Đừng đi quá giới hạn ấy, Kiki.

- Xin lỗi, Parker. Nếu tôi làm được gì...

- Tôi sẽ cho cô biết. Bây giờ tôi quay lui khách sạn Monarch để đợi cái cô
đã lái xe cho Annie đi đâu đó. Nhớ đừng làm gì lộn xộn trong khi tôi đi
khỏi.

Kiki bật khóc. Parker thở dài.

- Tôi xin lỗi, Kiki. Tôi sẽ không nói như thế nữa. Hãy coi sóc văn phòng,
được chưa? Chúng ta sẽ cải thiện bước tiến cho kịp thế giới. - Kiki gật đầu
vẻ khốn khổ. Khi Parker rẽ xe vào con đường vòng chạy vào khách sạn
Monarch thì đã trưa.

- Này ông, phải nhìn đường mà đi chứ. Suýt nữa tôi tông vào ông rồi! Chắc
ông có mua bảo hiểm nhiều, - người nói với anh giọng có vẻ the thé, gay
gắt.

- Cô biết đọc không? - Tấm biển có ghi đi 10 dặm một giờ,

- Parker đáp lại. - Thế mà cô đi ít ra cũng đến 400 dặm. Giọng nói không
chịu thua.

- Tôi muốn nói với anh chàng tự nhiên dừng xe lại giữa đường xe cộ đông
đúc. Tôi-không-tin-có-việc- như-thế!

Parker lái xe nép vào vỉa hè khi người đàn bà có giọng the thé nhảy ra khỏi
chiếc xe jeep mui trần. Anh nhìn người thanh niên to con có râu, đội mũ
chơi dã cầu, mặc quần sóc ngắn củn cởn, ôm ghì lấy cô ta.

- Em yêu, anh đợi em. Chúng ta ra hồ bơi lặn một lát. - Tiếng cười giòn tan
của cô gái làm cho Parker mỉm cười. Stella cao hơn anh ta cả cái đầu, cô
ôm quanh người anh ta và nói:

- Joe này, em có chuyện này nói cho anh biết. Em cam đoan sẽ không bao
giờ anh có tin chuyện như thế này. Vừa có người đề nghị cho chúng ta một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.