ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 235

cũng ít ỏi. Đồ chơi của Daisy cũ kỹ, rách nát. Không thấy chú gấu Barbie,
xe đạp hay xe gắn máy đâu hết, hay bất cứ vật gì mà các bé gái thường có.
Áo quần của cô ta thì sờn rách bạc màu.

- Jane, tại sao cô không nói cho tôi biết? Chắc cô biết tôi sẵn sàng giúp đỡ
cô chứ? Tôi không biết tại sao cô sống được như thế này?

- Cô thành công. Tôi không muốn cô biết? Xấu hổ lắm, Annie. Tại sao tôi
lầm về Bob như thế quá không biết?

- Cô yêu anh ta. Tôi chỉ biết trả lời cho cô như thế thôi. Tôi muốn biết tại
sao cô không chọn giải pháp nhờ cố vấn pháp luật?

- Annie, tôi đã nói láo với cô. Tôi đã làm rồi. Nhưng chẳng giúp được gì.
Nó càng làm cho tôi đau khổ thêm mà thôi. Tôi cảm thấy tôi đã phản bội
tình bạn.

- Tôi cũng cảm thấy như thế, nhưng ta có thể sửa lại lỗi lầm. Khi nào thì cô
sẽ nói cho Bob biết cô ra đi?

- Tôi không nói cho ảnh biết. Cổ tục dẹp hết rồi, Annie à. Tôi chỉ chọn con
đường thoải mái là ra đi với Daisy. Khi ảnh về nhà, anh ta sẽ nghĩ ra thôi.
Và nếu biết, thì chắc có lẽ anh ta sẽ rất mừng.

- Gặp mặt anh ta để nói thẳng có gì sai trái đâu? Nếu cô không nói thẳng
với anh ta, chuyện này cứ dày vò cô suốt đời. Nếu cô và con gái cô muốn
lập lại cuộc đời, cô cần phải trắng đen minh bạch. Gọi anh ta, bảo về nhà.
Đợi cho đến khi chúng ta thu dọn đồ đạc xong, và đem hết ra xe. Khi ra đi,
chúng ta đến đón Daisy ở nhà người giữ trẻ.

- Tôi không biết tôi có làm được chuyện như thế không. Tôi sẽ ấp a ấp úng,
toát mồ hôi, và anh ta sẽ biết tôi là thứ người mà anh ta thường nói.

Giọng của Annie trở nên cứng rắn.

- Anh ta nói cô là thứ người gì, Jane?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.