ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 39

cô cứ đưa bà về ở tại nhà tôi khi tôi đã có nhà. Tôi muốn tiêu cái số tiền tôi
đã bán cửa hàng. Như thế cô thấy có được không, Annie?

- Được. Nhưng Elmo này, mẹ tôi không biết chúng ta là ai đâu. Bà sống
trong cái thế giới bé tí của bà. Bà đi thơ thẩn, không nhớ tên mình hay nhớ
mình ở đâu. Bà cần được chăm sóc thường xuyên. Ông thật quá tốt, nhưng
tôi không thể để cho ông làm việc này được.

- Bây giờ tôi có việc gì để làm đâu, phải không?

- Ờ... ông có chắc không, Elmo?

- Chắc, con à. Nếu không thì tôi đã không đến đây. Tôi nhớ hai cô quá sức
đến nỗi tôi không đợi để đăng ký giữ chỗ máy bay. Tôi đến đây liền. Đêm
nay tôi sẽ ngủ ở ghế trường kỷ tại nhà cô cho đến khi tôi có chỗ ở.

Annie lại hỷ mũi.

- Elmo, ông thật tốt.

- Cửa hàng này có chất lượng đấy. Quanh đây không có cửa hàng nào tốt
nhất, nhưng có lẽ các chủ tiệm sẽ sửa sang lại cho được cập nhật một ít.
Hôm nay đông khách không?

- Jane bán được 85 tấm bưu phiếu vẽ tay và hai bức tranh bề tám bề mười.
Cô ấy chỉ ngồi đấy mà vẽ cho khách. Họ thích thế. Tình hình ở Boston ra
sao? Họ có tìm ra số tiền mấy tên cướp lấy không?

- Không. Họ đến cửa hàng của tôi sáu hay bảy lần. Nhân viên bảo hiểm,
cảnh sát, thám tử, luật sư, thậm chí có một thám tử tư nữa. Họ có gọi cho
các cô không? Khi tôi nói cho họ biết cô có nói chuyện với tôi và mua
Aspirin, họ hỏi địa chỉ và số điện thoại của cô. Họ hỏi cả Jane nữa. Không
biết tại sao. Tôi nói với họ chúng ta nghe tiếng xe nổ lớn, té ra đấy là tiếng
súng nổ. Tìm cho ra vết tích rất khó. Chắc họ không bao giờ tìm ra được số
tiền ấy đâu. Thằng thứ ba chắc đã cao chạy xa bay đến đảo Nam Hải. Báo
chí nói thằng bị bắt chắc sẽ lãnh án 20 năm tù. Tội nghiệp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.