ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 88

- Cô vẫn còn viết nhật ký vào cuốn tập mà tôi cho cô vào dịp sinh nhật thứ
16 của cô chứ?

- Viết hằng ngày. Tất cả những ký ức của tôi đều nằm trong đó, đa số chỉ
được viết vỏn vẹn trong ba dòng. Một ngày nào đó khi cả hai chúng ta ở
nhà vì bị cúm hay cảm lạnh, tôi sẽ đọc cho anh nghe. Tại sao anh đi ngủ
sớm thế?

- Tôi buồn. Nhớ con. Thấy mẹ không tiến triển gì mấy, nghĩ mình là đồ ngu
ngốc phải đến nhờ cậy cô. Tất cả những chuyện ấy làm cho tôi rầu thúi ruột.

- Còn nhiều chuyện buồn nữa, phải không? Mặt Tom rầu rĩ.

- Phải, nhưng tôi không muốn nói đến chuyện này.

- Chính vì thế mà anh nên nói ra. Ta uống thêm bia, ngồi bên cây Giáng
sinh và nói đi. Khi còn học ở trung học, chúng ta thường làm thế. Rồi khi đi
ngủ, mọi việc đều dễ chịu hơn.

- Chuyện ấy xưa rồi Annie. Chúng ta không còn bé nữa.

- Chính tôi cũng nghĩ như anh, Tom à. Bây giờ chúng ta đã lớn, chúng ta
suy nghĩ và hành động như người lớn. Bây giờ hãy nói cho tôi biết chuyện
gì mà anh không muốn nói?

- A, chuyện Mona đấy. Tôi không muốn các con tôi có người bố dượng.
Người ta thường đối xử với con người khác không như con ruột mình. Ben
còn nhỏ, nó nhạy cảm. Jack hay nói, đang qua thời kỳ khôn lớn. Mandy lớn
rất nhanh. Nó muốn giống Mona. Mona quá buông thả. Tôi là người thích
khuôn phép. Nếu Mona và anh chàng ấy quyết định lấy nhau, thì con cái tôi
sẽ đi về đâu? Cho dù tôi có sống ở California trong một ngôi nhà có hai cửa
riêng biệt, Mona cũng chỉ cho tôi thăm con vào những ngày mà tòa án đã
qui định. Cô ta nói tôi có thể nhận chúng. Cái lối cô ta nói như thế - cổ nói:
“Anh có thể nhận chúng nếu anh đưa cho tôi một trăm ngàn đôla.” Cô có tin
như thế không! Cô ấy muốn bán con để lấy một trăm ngàn đôla. Chắc khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.