ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 89

tôi cưới cổ, tôi là đồ câm điếc và ngu ngốc. Cho dù tôi có tiền, chắc tôi cũng
không làm việc ấy. Tôi biết hôm cô ta nói với tôi trên điện thoại câu ấy, Ben
đã nghe được, vì thằng bé yêu cầu tôi mua nó. Tôi phải nói loanh quanh để
cho thằng bé tin rằng nó nghe lầm.

- Chuyện khủng khiếp quá, Tom.

- Đúng như thế đấy. Chuyện nghe ra thật khó tin. Ai tin thì cứ tin. Ai không
tin thì thôi. Tôi thường có quan điểm như thế. Annie này, cây Giáng sinh
này quá đẹp. Chương trình của chúng ta ngày mai ra sao?

- Chắc tôi phải đi mua áo quần để phòng trường hợp có đi Hawaii. Anh cần
gặp Elmo. Nếu có thì giờ, anh đi đến Clemson xem tình hình ra sao. Elmo
biết khu vực ấy và chắc ông rất thích đi với anh. Anh phải mất hai giờ để đi
đấy.

- Nghe được đấy. Bây giờ chúc cô ngủ ngon lần nữa. Tôi thương cô, Annie.
Tôi nói thật đấy. Có nhiều lúc tôi có vẻ như không thương cô, tôi xin lỗi.
Bây giờ tôi cần phải làm gì để chuộc lỗi?

Tôi biết, Tom. Chúc ngủ ngon.

- Rosie đâu rồi?

- Ngủ trên giường tôi. Đi xa bận rộn khiến cho nó mệt nhoài. Nó ngủ suốt
thời gian Daniel đến thăm.

- Khi nó lớn, chắc không thể đâu. Hẹn gặp cô sáng mai.

- Tốt, phiền anh làm thức ăn điểm tâm.

- Không khó khăn gì.

Annie nín thở, chờ đợi cho đến khi cô nghe tiếng cửa của Tom đóng lại,
mới nhè nhẹ đi đến phòng giặt. Nếu cô muốn, cô có thể mua đứa cháu gái
và hai cháu trai với Mona. Cô chỉ có việc đếm 100 ngàn đôla giao cho
người-sắp-là-vợ-cũ của Tom, và mấy đứa bé sẽ là của anh ấy. Ý nghĩ ấy có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.