ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 174

hồn đó.”

“Có thể nó không phải một loại linh hồn,” Pantalaimon bướng bỉnh.

“Vậy thì đó là cái gì?”

“Nó có thể là… Nó có thể là những hạt cơ bản.”

Cô lắc đầu quầy ậy.

“Có thể là nó đấy!” Pantalaimon khăng khăng. “Cậu có nhớ chiếc máy

đo ánh sáng ở Gabriel không? Sao nào?”

Tại Học viện Gabriel có một thứ linh thiêng được giữ nguyên trên bệ thờ

của Nhà nguyện, được phủ (giờ Lyra mới nhớ ra) nhung đen, giống tấm vải
bọc La bàn vàng. Cô nhìn thấy nó khi đi cùng ông Quản lý thư viện Jordan
sang bên đó dự lễ. Khi lời khẩn cầu cất lên cao, Người trợ lễ nâng tấm vải
lên để lộ một vòm kính lờ mờ bên trong là một thứ gì đó không thấy rõ vì
quá xa, cho đến khi người bên trên, để một tia nắng mặt trời xuyên vào
đúng giữa mái vòm. Giờ thì mọi thứ mới rõ ràng: một thứ giống như chiếc
chong chóng chỉ chiều gió, một bên có bốn bản hứng gió, một bên màu
đen, ánh sáng chiếu vào. Nó thể hiện một bài học đạo lý, Người trợ lễ giải
thích, vì màu đen của sự ngu dốt chạy trốn khỏi ánh sáng, trong khi sự
khôn ngoan của màu trắng lao theo kéo nó lại. Lyra nghe ông ta nói nhưng
không mấy quan tâm, nhưng những cánh gió quay tít thật là hay dù chúng
dùng để làm gì, và tất cả đều được thực hiện dưới lực đẩy của hạt, ông
Quản lý thư viện nói như vậy khi họ trên đường trở về Jordan.

Vì thế cũng có thể Pantalaimon nói đúng. Nếu các hạt cơ bản có thể đẩy

một chiếc máy đo sáng quay vòng, không nghi ngờ gì nó có thể khiến ánh
sáng hoạt động làm quay chiếc kim, nhưng điều này vẫn khiến cô băn
khoăn.

“Lyra! Lyra!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.