ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 279

Chất giọng cho thấy ông ta là người Anh, ông ta nói mà không nhấn

trọng âm. Giọng ông phát ra giống một người nào đó cô đã gặp ở chỗ bà
Coulter: lịch sự, học thức và quan trọng.

“Lizzie Brooks,” cô nói.

“Vào đi, Lizzie. Ở đây cháu sẽ được chăm sóc, không cần phải lo.”

Ông ta còn lạnh hơn cả cô, dù cô đã ở ngoài trời lâu hơn khối thời gian.

Ông ta sốt ruột muốn được sưởi ấm. Cô quyết định giả bộ chậm chạp, đần
độn và khó bảo, kéo lê chân qua ngưỡng cửa cao để bước vào tòa nhà.

Có hai cánh cửa và một không gian rộng rãi giữa chúng nên hơi ấm

không bị thoát nhiều ra ngoài. Khi họ đi qua cánh cửa bên trong, Lyra cảm
thấy ngột ngạt trong hơi nóng dường như không thể chịu nổi. Cô phải mở
khuy chiếc áo khoác lông thú và lật chiếc mũ trùm đầu ra sau.

Họ đang ở một nơi rộng khoảng tám mét vuông, với những hành lang

bên trái, bên phải và phía trước có một chiếc bàn theo kiểu tiếp tân trong
bệnh viện. Mọi thứ đều được chiếu sáng rực rỡ với những tia sáng ánh lên
từ bề mặt trắng bóng và thép không gỉ. Có mùi thức ăn trong không khí,
những đồ ăn quen thuộc, thịt nguội và cà phê, ẩn sau đó là mùi thuốc ở
bệnh viện khiến người ta cảm thấy chóng mặt. Vang lên từ những bức
tường xung quanh là những thanh âm rì rầm, gần như rất nhỏ khó thể nghe
thấy, loại âm thanh người ta phải tập cho quen nếu không muốn phát điên.

Pantalaimon đứng sát bên tai cô, nó đã biến thành chim kim tước và thì

thầm. “Hãy giả bộ ngớ ngẩn, đần độn. Phải tỏ ra thật chậm chạp, ngây
ngô.”

Những người lớn đang nhìn xuống cô: người đàn ông dẫn cô vào, một

người khác mặc áo khoác trắng, một người phụ nữ diện đồng phục y sĩ.

“Người Anh,” người đàn ông đầu tiên nói. “Lái buôn, hình như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.