ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 299

“Cậu có thể bò đi bao xa trong trần nhà?”

“Mình không biết. Chúng mình chỉ bò một đoạn ngắn thôi. Chúng mình

định bao giờ đến lúc sẽ trốn trong đó, nhưng có thể họ sẽ tìm thấy. “

Lyra nghĩ đó không phải là chỗ ẩn náu mà là một con đường. Đó là điều

tốt đẹp nhất có được nghe từ lúc đến đây. Nhưng trước khi chúng có thể nói
chuyện gì thêm, một bác sĩ đập bàn bằng một chiếc thìa và bắt đầu nói.

“Các em, chú ý,” ông ta nói, “hãy nghe này. Chúng ta thường xuyên có

những buổi luyện tập phòng cháy chữa cháy. Một điều rất quan trọng là tất
cả chúng ta cần mặc đủ quần áo và tìm đường chạy ra ngoài mà không bị
hoảng loạn. Vì thế chúng ta sẽ có buổi thực hành phòng cháy vào chiều
nay. Khi có tiếng chuông các em phải dừng bất cứ việc gì đang làm và làm
theo điều người lớn gần nhất nói. Hãy nhớ kỹ nơi họ đưa các em đến. Đó là
nơi các em phải đến nếu bị cháy thật.”

Lyra nghĩ, đây cũng là một ý hay.

Suốt phần thời gian đầu buổi chiều, Lyra và bốn cô bé kia bị kiểm tra với

Bụi. Các bác sĩ không nói họ đang làm thế, nhưng điều này rất dễ đoán ra.
Từng người một bị đưa đến phòng thí nghiệm, và tất nhiên việc này khiến
tất cả chúng rất hoảng sợ. Sẽ thật là bất công, Lyra nghĩ, nếu cô biến mất
mà không tống vào mặt họ một quả đấm! Nhưng có vẻ họ chưa dừng lại ở
đó.

“Chúng ta muốn đo một số thống số.” Các bác sĩ giải thích. Rất khó nói

rõ sự khác nhau giữa họ: tất cả những người đàn ông đều mặc áo khoác
trắng và cầm bảng kẹp với bút chì, còn những người phụ nữ cũng giống
nhau, bộ đồng phục và thái độ lặng lẽ ôn tồn kỳ lạ của họ khiến họ chẳng
khác gì so với các nữ tu.

“Cháu đã được đo ngày hôm qua rồi.” Lyra nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.