ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 297

dàng, từ tốn và hiện hữu, bên cạnh bà ta là một người đàn ông mặc áo
choàng trắng. Lyra chưa gặp bao giờ.

“Bridget McGinn,” ông ta gọi.

Cô bé tóc vàng run rẩy đứng lên. Con nhân tinh sóc của cô bíu chặt vào

lòng chủ.

“Vâng, thưa ông.” cô bé nói, giọng lí nhí gần như không nghe thấy.

“Hãy uống hết thức uống và đi cùng y tá Clara.” Ông ta nói. “Những

người còn lại quay trở về lớp học.”

Bọn trẻ ngoan ngoãn xếp cốc tách và chiếc xe đẩy trước khi rời khỏi

phòng ăn trong im lặng. Không ai nhìn vào Bridge McGinn trừ Lyra, cô
thấy mặt cô bé tóc vàng bừng lên vì sợ hãi.

Phần còn lại của buổi sáng dùng để luyện tập. Có một phòng tập thể dục

trong khu Trạm, vì sẽ rất khó tập luyện ngoài trời giữa đêm Bắc cực dài
đằng đẵng, từng nhóm bọn trẻ lần lượt vào đó tập luyện, dưới sự giám sát
của một y tá. Chúng phải chia thành từng nhóm và ném bóng vòng quanh.
Lúc đầu Lyra, người chưa từng chơi trò nào tương tự như thế trong đời,
không thể hiểu nổi phải làm thế nào. Nhưng cô rất nhanh nhẹn, khỏe khoắn
và là một trưởng nhóm có khả năng, cô nhanh chóng nhận thấy mình thích
trò này. Những tiếng trẻ con la hét, tiếng hú và huýt của bọn nhân tinh tràn
ngập phòng tập chật hẹp đã nhanh chóng làm tan biến những ý nghĩ lo sợ;
và đó cũng chính xác là ý đồ của bài tập.

Vào giờ ăn trưa, khi bọn trẻ lại xếp hàng trong phòng ăn, Lyra thấy tiếng

Pantalaimon líu ríu nhắc nhở, cô quay lại và thấy Billy Costa đứng ngay
phía dưới.

“Roger nói với mình cậu đang ở đây.” cậu thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.