ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 298

“Anh cậu đang đến, cả John Faa và những người Gypsy khác nữa,” cô

nói. “Họ sẽ đưa cậu về nhà.”

Cậu bé gần như hét lên vì sung sướng, nhưng rồi nén tiếng hét lại thành

tiếng ho khan.

“Cậu phải gọi mình là Lizzie,” Lyra nói. “Đừng bao giờ gọi tên Lyra.

Cậu cần phải kể cho mình tất cả những gì cậu biết, được chứ?”

Chúng ngồi cùng nhau, Roger ngồi bên cạnh. Việc này rất dễ khi vào giờ

ăn trưa, bọn trẻ dành nhiều thời gian hơn để qua lại giữa các bàn và quầy
phát thức ăn, hơn nữa phòng ăn rất đông. Trong tiếng khua dao nĩa lanh
canh, Billy và Tony kể tất cả những chuyện chúng biết cho cô nghe. Billy
nghe được từ một y tá rằng tất cả những đứa trẻ sau khi bị phẫu thuật sẽ bị
đưa đến khu nhà xa hơn về phía Nam, điều này giải thích việc Tony
Makarios lại thoát ra và đi lang thang như vậy. Nhưng Roger còn có thông
tin thú vị hơn cho Lyra.

“Mình tìm thấy một nơi ẩn náu đấy,” cậu nói.

“Cái gì cơ? Ở đâu?”

“Hãy nhìn vào bức ảnh này xem,” nó chỉ vào bức ảnh bờ biển nhiệt đới

treo trên tường. “Nhìn vào góc phải bên trên, có thấy tấm ván trần đó
không?”

Trần nhà được làm bằng những tấm ván hình chữ nhật đặt trên khung

kim loại, một góc tấm ván phía trên bức tranh hơi vênh lên.

“Mình đã nhận thấy điều đó,” Roger nói, “và mình nghĩ có thể những

tấm khác cũng thế, vì thế mình nhấc chúng lên, và tất cả đều có thể tháo rời
ra. Chỉ việc nhấc lên thôi. Có một đêm, mình và một cậu nữa thử làm trong
phòng ký túc xá của bọn mình, trước khi họ đưa cậu ấy đi. Có một khoảng
không gian trong đó và có thể bò vào trong…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.