ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 413

Iorek không để tâm đến và tháo bộ áo giáp sắt của mình ra để chăm sóc

vết thương, nhưng trước khi nó bắt đầu, Lyra đã ở bên cạnh, giẫm chân trên
nền tuyết đỏ thẵm và hét bảo những con gấu ngừng phá hủy Cung điện, vì
có những tù nhân bị giam giữ bên trong đó. Chúng không nghe thấy, nhưng
Iorek thì có, và khi nó gầm lên, những con gấu dừng lại ngay lập tức.

“Những tù nhân là con người sao?” Iorek hỏi.

“Đúng vậy — Iofur Raknison tống họ vào ngục tối, họ phải được ra và ở

đâu đó, nếu không họ sẽ chết vì đá rơi.”

Iorek ra những lệnh ngắn gọn, mấy con gấu hối hả chạy vào cung điện

giải thoát cho các tù nhân. Lyra quay lại với Iorek.

“Để tôi giúp anh nào, tôi muốn biết chắc anh không bị thương quá nặng,

Iorek thân yêu — ôi, tôi ước gì có bông băng hay thứ gì đó! Có một vết
rạch khủng khiếp trên bụng anh…”

Một con gấu ngậm đầy mồm một thứ gì đó rất cứng màu xanh lá cây bám

đầy băng trên mặt đất và thả dưới chân Iorek.

“Rêu cầm máu đó,” Iorek nói. “Hãy rịt vào vết thương hộ tôi, Lyra. Hãy

gập phần thịt đè lên trên và bịt một ít tuyết lên cho đến khi nó đóng băng
lại.”

Nó không để cho con gấu nào chăm sóc mình dù chúng tỏ ra rất sốt sắng.

Hơn nữa, đôi tay Lyra rất khéo léo, và cô nóng lòng được giúp đỡ bạn
mình. Thế là đứa bé cúi xuống bên vua gấu to lớn, cuốn thứ rêu cầm máu
và đắp tuyết vào vết thương cho đến khi nó không chảy máu nữa. Khi đã
làm xong, bao tay của cô thấm đẫm máu của Iorek, nhưng vết thương của
nó đã lành miệng.

Lúc đó, những tù nhân, khoảng mười mấy người đàn ông, run rẩy, ngơ

ngác và lóng ngóng đã đi ra. Không có gì cần phải nói với ông Giáo sư,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.