ÁNH SÁNG TRONG BÓNG TỐI - Trang 183

công cộng có những mục đích, những quy tắc và tính quy luật của nó, vốn chẳng
có gì chung với Kitô giáo, nghĩa vụ Kitô giáo đối với đời sống chấm hết ở đây,
phù hợp với lời dạy bảo của vị tông đồ Paul, - “phục tùng theo chính quyền kiềm
chế”. Như vậy, trong lĩnh vực này ứng xử của Kitô hữu không khác chút nào với
ứng xử của người dị giáo hay kẻ vô đạo có đạo đức tốt, phục tùng pháp luật. Với
ý thức Kitô giáo chân thành vẫn có thể kết hợp việc thừa hành ngoan ngoãn ngay
cả những mệnh lệnh tàn nhẫn phi nhân nhất của chính quyền hợp pháp, kể cả khi
chẳng có gì biện minh được cho những mệnh lệnh đó, mà chẳng hề bị lương tâm
cắn dứt.

Cách hiểu này là một trong những lầm lẫn kì quặc nhất của tư duy Kitô giáo,

xuất phát từ tình trạng dè dặt bên trong nào đó, từ một tình trạng tự nhận thức
mang tính nô lệ nào đó, từ tình trạng tự suy đồi về tinh thần trước các sức mạnh
của thế gian này. Về hình thức nó dựa trên ý thức về tính lưỡng phân giữa “vương
quốc Thiên Chúa” “vương quốc của Caesar” mà chúng ta đã nói về chuyện này
trong một mối liên hệ khác. Thế nhưng trong khi hợp lí hóa tính lưỡng phân đó, ý
thức ấy đã tách “vương quốc của Caesar” nói chung ra khỏi lĩnh vực đời sống tôn
giáo-đạo đức, biến việc phụng sự cho “Caesar” thành hoàn toàn mang tính tự trị
và bằng cách như thế phối hợp nó với việc phụng sự Thượng Đế. Chúng ta không
cần thiết đi sâu vào những suy tưởng mang tính triết học-chính trị, chỉ cần chỉ ra
rằng đối với ý thức tự do trong nội tâm (ý thức Kitô giáo phải là như vậy), thì “xã
hội” và “nhà nước” suy cho đến cùng là một thứ gì đó tựa như gia đình lớn của
con người và về nguyên tắc chẳng có gì khác với gia đình theo nghĩa đen. Những
mối tương quan đạo đức của Kitô hữu đối với đồng bào của mình, đối với trật tự
cuộc sống chung với họ, và như vậy là đối với chính quyền - vốn suy đến cùng
cũng chỉ là công cụ và biểu hiện của thống nhất có tổ chức cho cuộc sống chung
ấy - được thực hiện trong cùng một bình diện của hiện hữu, giống như các nghĩa
vụ của anh ta trong tương quan đối với các thành viên gia đình của anh ta, bạn bè
và người thân quen của anh ta. Dù cho ý nghĩa của khác biệt giữa đòi sống “công
cộng” và “riêng tư” có là gì đi nữa - đối diện vóỉ ý thức đạo đức nó chẳng hề
quan trọng. Các nghĩa vụ của Kitô hữu vẫn là như nhau đối với toàn bộ cuộc
sống của anh ta ở cõi trần gian; mối quan tâm và trách nhiệm của anh ta được áp
dụng như nhau cho cả hai biến thể thuộc cùng một lĩnh vực đời sống của anh ta, -
chính là lĩnh vực hợp hiến hóa tình trạng thuộc về hiện hữu nhân bản mang tính
tập thể của anh ta, hợp hiến hóa những ràng buộc đạo đức của anh ta với những
người gần. Trong toàn bộ lĩnh vực này Kitô hữu, một mặt cần phải tỏa ra bên
ngoài những sức mạnh ân phúc từ hiện hữu bên trong của anh ta, và mặt khác,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.