ÁNH SAO CHIỀU - Trang 164

Trò chuyện với Jason dường như anh thấy thoải mái hơn là khi ở giữa

những người lớn.

- Lâu nay anh mạnh giỏi không? Cô hỏi. Gần đây có gặp vụ cháy lớn nào

nữa không? Lần trước khi cô gặp Jimmy, là lúc anh và Mark suýt gây nên
một vụ cháy lớn khi hai người làm món thịt nướng, đúng lúc bệnh viện gọi
cô trở về. Một kinh nghiệm đáng nhớ! Cả hai mỉm cười khi nhớ lại nó. Cô
cũng không sao quên được hình ảnh Coop đứng cho chữ ký những nhân
viên chữa cháy trong khi các loại cây đang bắt cháy, và bật cười lớn khi
nghĩ đến chuyện đó.

- Nhờ vụ đó mà tôi đã được một bữa ăn tối ngon. Chúng tôi đã ăn phần

của cô khi đi. Rất tiếc là cô phải trở về làm việc lại, nhưng nếu cô không đi
thì tôi đã không được ăn bữa tối đó. – cả hai đều cười khi nhớ lại buổi tối
nọ. Một buổi tối đáng nhớ. Từ lúc rời đại học, tôi chưa bao giờ uống nhiều
như thế. Mãi đến 11 giờ sáng hôm sau tôi mới đi làm được. Ông ấy cho tôi
ăn nhiều món lạ.

- Chà, vậy là tôi đã lỡ mất một dịp rất tốt rồi – cô nhìn Jimmy mỉm cười,

rồi quay sang Jason hỏi thằng bé chơi dã cầu ở vị trí nào. Nó trả lời ở vai
trung phong.

- Thằng bé ném banh khá lắm. – Jimmy lên tiếng khen – và rất mạnh nữa.

Sáng nay chúng tôi mất ba trái banh, văng ra khỏi hàng rào ra ngoài khu
đất.

- Thật vậy ạ? Tôi thì chịu thôi, chẳng bao giờ đánh trúng được một trái

banh.

- Vợ tôi cũng vậy – Jimmy buộc miệng, không kịp suy nghĩ. Và thấy

ngay là câu nói trên làm đau đớn – hầu hết phụ nữ, chẳng ai đập hoặc ném
được một trái banh. Nhưng họ có những đức tính khác – Jimmy cố đưa ra
câu chuyện tách xa hẳn hình ảnh Maggie vừa chợt đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.