ÁNH SAO CHIỀU - Trang 227

- Không sao. – Taryn Dougcherty vui vẻ nói. – Tôi chỉ muốn gặp ông một

lần. Tôi đã có một cuộc sống tốt đẹp, một người cha tuyệt vời. Tôi yêu
thương má tôi. Tôi là con duy nhất của hai ông bà. Tôi chẳng phiền trách gì
ông cả. Ông chẳng hề hay biết chuyện này. Chính má tôi đã giữ nó bí mật,
nhưng tôi cũng không phiền trách gì má. Tôi chẳng có gì hối tiếc cả.

- Cô có con không? – Ông hỏi, vẻ lo lắng. Đột nhiên có một cô con gái

khôn lớn đã là một cú sốc đối với ông rồi, nếu có một đứa cháu ngoại nữa
thì đúng là chuyện ông chưa hề nghĩ đến.

- Không, tôi không có con. Mãi bận làm việc, và tôi chẳng bao giờ muốn

có con. Cũng phải thú nhận đây là chuyện khiến tôi khá ngượng.

- Đừng ngượng gì cả. Di truyền mà! – Ông cười vẻ đùa cợt, tinh nghịch –

Tôi chẳng bao giờ muốn có con. Chúng làm ồn, bẩn thỉu, và hôi hám nữa. –
Taryn cười lớn, có vẻ thích thú khi nghe ông nói. Chả trách má cô đã yêu
ông và quyết định có con với ông. Trông ông thật quyến rũ, thật vui vẻ,
đúng là mẫu người quí phái của lớp tuổi già. Cả người ông chẳng có gì cho
thấy là ông đã già, nên Taryn thấy khó tin là má cô suýt soát tuổi ông. Bà đã
đau ốm trong nhiều năm nay, còn ông thì trông như người còn trẻ hơn số
tuổi hiện có nhiều.

- Cô sẽ ở lại đây một thời gian chứ? – Ông hỏi vẻ quan tâm. Ông thấy

thích cô gái này, và tự nhiên cảm thấy có một mối ràng buộc với cô ta.
Không biết chắc đó là thứ gì. Nó quá mới mà, và ông cần thời gian để phân
tích.

- Có lẽ vậy – Cô ta vẫn không biết chắc mình muốn làm gì, nhưng giờ

đây cảm thấy như mình được giải thoát sau khi làm công việc này, công
việc đã từng đè nặng lên người cô kể từ khi phát giác câu chuyện. Giờ đã
gặp được Coop rồi, cô ta thấy mình được tự do tiếp tục cuộc sống của mình,
dù có còn giữa mối liên hệ với ông nữa hay không cũng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.