cùng với người mình yêu, đi đến một nơi không ràng buộc, là một chuyện
cực kỳ hạnh phúc.
Xe bắt đầu tăng tốc từ phía nam Ôn Châu, tới cao tốc Dũng - Thai -
Ôn đến khi ra khỏi ải Phân Thủy, rồi lên tỉnh lộ 58 mới, dùng nguyên hơn
ba tiếng. Mới đầu cô còn hưng phấn hỏi tới hỏi lui, sau đó nhìn hàng xe liên
miên bất tận trên cao tốc, bất tri bất giác đã ngủ rồi.
Nghiêm Hi Quang vẫn giữ nguyên bộ dáng tỉnh táo quan sát đường đi,
dường như vẻ im ắng buồn chán này chính là con người thật của anh.
Thật ra cô chính là một đứa trẻ.
Chuyện đi xe với tốc độ cao, trạm thu phí, phương hướng gì đó, cô
chẳng biết chút gì cả.
Mà Nghiêm Hi Quang thì rất thông thạo, lúc phải giảm tốc độ để đi
qua trạm thu phí, anh vẫn khoác thêm một chiếc áo cho cô.
Chiếc áo khoác kia đã sớm được để trong xe, giống như anh đoán
trước được việc đi đường buồn chán này sẽ làm cô ngủ mất.
Khi đến huyện Thái Thuận, khắp nơi đều là xe buýt du lịch. Thẩm
Mộc Tinh bị tiếng kèn của hướng dẫn viên du lịch đánh thức.
Hai người xuống xe, anh đã hạ cửa sổ xuống rồi lấy đưa thực phẩm bổ
dưỡng ra đưa cho ông ngoại, Thẩm Mộc Tinh liền đứng một bên duỗi lưng,
mỉm cười nhìn ông.
Anh đóng cửa xe lại, một tay cầm chiếc hộp con, nói với cô: "Đi thôi."
"Em cũng muốn vác." Cô làm nũng nói.
"Cái gì?" Anh không nghe rõ, tưởng cô nói muốn giúp anh vác đồ,
nói: "Không cần, không nặng."