Cô bước tới, ôm cánh tay rắn chắc của anh rồi kéo đi, mỹ mãn cười:
"Em nói em muốn vác anh đi, không phải giúp anh vác đồ đâu! Tốt lắm!"
Lúc này anh mới hiểu rõ, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của hai
người đang dán sát vào nhau, khoé miệng mỉm cười.
Trước đây bọn họ chưa từng tiếp xúc thân mật với nhau như vậy.
Trên đường đi, những ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, có
hiếu kì, có hâm mộ, nhưng lại không khiến bọn họ cảm thấy căng thẳng
cùng lo lắng.
Hôm đó là một ngày nắng, tuy thời tiết hơi lạnh, nhưng không ngăn
được sự nhiệt tình của người.
Lần đầu tiên Thẩm Mộc Tinh nhìn thấy Tiệc trăm nhà, thật sự cả đời
không quên được.
Trọn vẹn ba con phố, từ đầu đường đến cuối phố, cách mỗi một mét
thì lại có một cái bàn tròn được trải khăn đỏ, ngăn nắp mà đông đúc.
Tiệc trăm nhà được phân công rõ ràng, mỗi tổ có một tổ trưởng, mười
người đầu bếp, tổng cộng có mười tổ, mỗi tổ gồm một trăm bàn, mỗi bàn
ngồi được mười người, đúng là có thể chiêu đãi đến một vạn người.
Lúc hai người bọn họ đến thì đã không còn chỗ trống, khi đi giữa các
dãy bàn còn có thể thấy được ghế nhựa chồng thành núi, nghe được tiếng
đinh đang của nồi bát muôi chậu, tất cả các gian hàng hai bên đường phố
không phải đang bán hàng, mà có rất nhiều người đep tạp dề màu đỏ chạy
đông chạy tây lo việc, tiếng to tiếng nhỏ vang lên lẫn cả giọng địa phương
nồng đậm.
Tiệc trăm nhà được tổ chức bởi già trẻ nam nữ của trấn, bởi vì phục vụ
khách du lịch đến từ mọi nơi nên gọi là "Giúp đỡ mọi người".