ANH SẼ MÃI YÊU EM NHƯ VẬY! - Trang 427

Đại Minh lạnh lùng nói: “Được thì sao?”

Giọng Nghiêm Hi Quang mềm hơn một chút, nói: “Anh có thể cho tôi

mượn gọi được không?”

“Không – cho! Mặc kệ cậu!” Đại Minh đóng sầm cửa lại.

Nghiêm Hi Quang bỗng trở nên nóng nảy, anh đi mở cửa, lại phát hiện

cửa bị khóa trong.

Một đồng hương nói: “Thợ may, cậu đừng đi ra nữa, đầu rắn cũng nói

rồi, chỉ được hoạt động trong khách sạn này thôi, không được ra ngoài, nhỡ
ra ngoài bị bọn Tây bắt được thì chúng ta chỉ có nước bị tống cổ về nước,
cả đời không ra được nước ngoài đâu.”

Nghiêm Hi Quang không nói gì thêm, trở về trong góc ngồi.

Ròng rã hơn hai tháng ở Nga, cuối cùng họ cũng khởi hành đến Tiệp

Khắc (Czech). Lúc tới biên giới cần qua sông, mấy cô gái đều sợ quá mà
khóc, nhưng đầu rắn mới lại cực kỳ dữ, là một người Sơn Đông còn cao
hơn cả Đại Minh một cái đầu. Gã ta dọa mọi người, nếu ai không qua sông
thì đánh chết người đó, ném xác xuống cho sông cuốn đi.

Gian nan trắc trở qua được sông, vào đến đất Áo, đầu rắn lại bị đổi.

Lúc Lý Dung qua sông, cô lại đến “ngày”.

Sau Nghiêm Hi Quang lại ầm ĩ một lần nữa vì điện thoại, bị đầu rắn

mới đánh cho.

Chúng có ba người, không nói gì mà đè Nghiêm Hi Quang xuống đất,

dùng quần áo trùm lên đầu và chân anh, bảo vệ mặt, chỉ đạp lên mấy chỗ có
quần áo che không nhìn thấy. Tất cả bị dọa sợ, không ai dám lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.