ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 117

Chử Duy Nhất trước khi rời đi còn không quên đi tính tiền, Sở Mặc ngồi

lại một lát, đứng dậy đi tính tiền.

Người phục vụ trả lời, “Tiên sinh, ngài bàn đó đã tính rồi.”

Sở Mặc nhíu mi, Chử Duy Nhất này thật là một chút mặt mũi cũng

không cho anh ta.

Chử Duy Nhất vội vã ăn cơm trưa, buổi chiều chạy tới nhà sách, tụ họp

cùng Tống Khinh Dương. Ánh mắt Tống Khinh Dương lướt qua trên người
cô, Chử Duy Nhất căn bản không chú ý tới.

“Tầng một phần lớn đều là sách giáo khoa học sinh dùng, sách loại văn

sử tầng hai tương đối nhiều, nhưng mà không biết sách anh cần nơi này có
không?”

“Đi xem trước đi.” Tống Khinh Dương nhắc.

Bởi vì cuối tuần, nơi tiệm sách có rất nhiều học sinh, cầm một quyển

sách ngồi xuống đất.

Chử Duy Nhất chuyên chú tìm sách, Tống Khinh Dương theo sát một

bên. Cô đã chọn được hai bản, thấy tên người biên soạn hiểu ý cười, quay
đầu nói với Tống Khinh Dương, “Anh xem, đây là của thầy (cô) giáo ban
hai Ngữ Văn biên.”

Tống Khinh Dương nghiêng người tiến lên nhìn lướt qua cái tên, hình

như có chút ấn tượng.

Chử Duy Nhất nói, “Kiến thức của thầy Âu Dương rất rộng rãi, thông

kim bác cổ, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn du lịch các nơi trên tổ quốc.
Lúc thầy đến D trung đã hơn bốn mươi tuổi, theo dạy chỉ có ba năm, cũng
là D trung nhận thầy vào. Năm lớp mười một, thầy đã từng dẫn dắt ban
chúng tôi một tuần, từ đó rất nhiều người lớp chúng tôi si mê thầy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.