ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 118

Tống Khinh Dương nhìn ánh sáng lấp lánh nơi con ngươi cô, “Nhiều

năm như thế, cô còn có thể nhớ kỹ thầy giáo ngữ văn lớp bên cạnh.” Cô lại
đối với anh một chút ấn tượng cũng không có.

Hai người dạo qua một vòng.

Tống Khinh Dương liếc về giá sách hình như là tiểu thuyết trước mặt,

anh liền hướng về phía bên đó đi đến.

Chử Duy Nhất không hiểu, “Bên kia đều là tiểu thuyết tình cảm.”

Tống Khinh Dương hớt mặt qua, nghiêm mặt nói, “Chử Duy Nhất, tôi

nhớ kỹ ngày kỷ niệm thành lập trường đó, Lý hiệu trưởng giới thiệu cô là –

Vẻ mặt Chử Duy Nhất không khỏi cứng lại, ngây ra như phỗng nhìn anh.

Khóe miệng Tống Khinh Dương có ý cười, “Quen biết lâu như vậy, tôi

cũng không biết tên cô viết sách gọi là gì? Chỗ này có sách của cô không?”

Trong lòng Chử Duy Nhất đại động, sách của cô đều là thiếu nữ xem,

thực sự ngại báo cho người con trai bên người. Cô vẻ mặt khẩn trương, mắt
nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lúc bất chợt vươn tay, “Ở đây đều là học sinh
đang đọc sách, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.” Một đường lôi kéo
anh đến tầng một.

Mâu quang Tống Khinh Dương lướt từ trên tay của cô. Lòng bàn tay cô

bao phủ trên cánh tay anh, lành lạnh. Mỗi một móng tay của cô đều sửa
sạch gọn, mười ngón tay thon dài, rất đẹp.

Chử Duy Nhất căn bản không phản ứng kịp, cô chính đại không chú ý

dắt cánh tay người ta. Cô đang oán niệm, sao Lý hiệu trưởng muốn ở
trường hợp ngày thành lập trường đó giới thiệu cô chứ? Cô một đường rầu
rĩ nên nói chuyện này thế nào với Tống Khinh Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.