ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 137

Ba mẹ, bà nội, còn có Si Thanh Viễn, bọn họ vẫn rời khỏi mình.

Chử Duy Nhất nếm được vị mặn mặn, trước mắt một mảnh mơ hồ, hai

chân mỗi lần đi một bước đều nặng như thế.

Tống Khinh Dương giương ô ở trong xe đi xuống, mới hai ngày không

gặp cô đem bản thân làm thành lộn xộn như thế. “Chử Duy Nhất – “ anh
kêu tên cô liên tục hai tiếng, cô mới phản ứng được.

“Tống Khinh Dương, là anh à!’’ Cô nhìn anh

Tống Khinh Dương giơ ô cao lên che cô ở dưới dù, “Trời mưa sao không

bật ô?’’

Chử Duy Nhất nở nụ cười, “Bởi vì muốn khóc, ở trong mưa, sẽ không có

người biết phát hiện.’’

Tống Khinh Dương khẽ nhíu mi, “Chử Duy Nhất – “ anh cầm tay cô,

một vùng nóng cháy.

“Tống Khinh Dương, tôi sao luôn muốn chạm vào anh hả?’’ Cô vô ý

thức hỏi, ngón tay lành lạnh đột nhiên đưa về phía anh, cô muốn sờ mặt của
anh, chứng thật tính chân thật của anh một chút.

“Chử Duy Nhất, cô phát sốt rồi.’’ Anh cau mày.

Chử Duy Nhất lẩm bẩm nói, “Tống Khinh Dương, anh không nên gần

sát vào tôi như vậy.’’

Anh cho là cô sẽ nói, nam nữ có khác biệt.

“(Bệnh) Của tôi sẽ lây cho anh.’’

“Không sao cả, tôi nguyện ý cùng cô đồng cam chịu khổ.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.