ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 139

ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI

Dạ Mạn

www.dtv-ebook.com

Chương 15

Tống Khinh Dương khẽ vỗ vỗ cô, “Chìa khóa đâu? Tôi đưa cô về nhà.’’

Thanh âm của anh ôn nhu như nước vậy, Chử Duy Nhất tựa như cuối cùng
đã bắt được khối gỗ nổi.

“Tôi không muốn về nhà.’’ Chử Duy Nhất tựa ở đầu vai anh, cô nhắm

mắt lại, “Chỉ có một mình tôi, tôi không muốn về nhà. Bà nội cũng không
trở lại nữa, bà nội tôi không theo tôi nữa rồi.’’

“Được, vậy không về nhà.’’ Tống Khinh Dương để yên cô ở một chỗ

trên xe.

“Chử Duy Nhất – “ Anh đang gọi tên cô.

“Cô biết tôi là ai không?’’

Chử Duy Nhất mơ hồ nói, “Anh là bạn học của tôi, Tống Khinh Dương

ban mười tám.’’

“Biết là tốt rồi. Cũng không sợ gặp phải người xấu.’’ Tống Khinh Dương

thay cô thắt chặc giây an toàn, lái xe về hướng chỗ ở của anh.

Khi đi ngang qua tiệm thuốc, anh xuống xe đi mua một ít thuốc. Chử

Duy Nhất còn đang nghiêng đầu ngủ yên ở đằng kia.

Đến dưới lầu nhà anh, anh nhẹ nhàng gọi Chử Duy Nhất, sốt đến mơ mơ

hồ hồ. Anh tới gần cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, sát vào gần như vậy, đau
khổ trên mặt cô, làm cho tâm anh sợ hãi cả lên. Anh nghiêng thân, hôn mắt
cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.