ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 144

Vừa nhắm mắt lại đại não sẽ hiện lên gương mặt của Si Thanh Viễn.

Đau, bất đắc dĩ, nện vào tim cô tầng tầng lớp lớp.

Nghỉ hè tiểu học năm thứ ba, anh mang theo cô đi học bơi, một tháng, cô

mới học được cách bơi chó.

Năm tiểu học thứ năm đấy, mẹ Si Thanh Viễn bị bệnh qua đời, lần đầu

tiên cô thấy anh khóc, anh không chịu ăn, cô nói, “Anh không ăn em cũng
không ăn.’’ Cô nắm lòng bàn tay anh, “Sau này anh làm bác sĩ có được
không? Như vậy có thể cứu rất nhiều người.’’

Tốt nghiệp sơ tam, Chử Duy Nhất lấy thành tích tốt nhất thi vào D trung,

cô cười nói với anh, “Si Thanh Viễn, em lại học cùng một trường với anh
rồi.’’ Sau đó, cha mẹ ly hôn, giống như sét đánh giữa trời quang.

Cô ngơ ngác nhìn anh, “Si Thanh Viễn, ba mẹ đang nói đùa đúng

không?’’

Cuối cùng không phải thế.

Sau đó, mẹ cô gả cho ba anh, cô và anh dần dần xa lánh.

Lại sau nữa, bà nội cô qua đời, tâm tình Chử Duy Nhất một dạo rơi

xuống đáy cốc. Cô từng bất chấp hỏi anh, nhưng mà vẫn không có được
đáp án.

Cô mang mình đày tới phương Bắc, dùng thời gian hơn sáu năm để

buông bỏ một người.

Sáu năm, tuổi hoa đẹp nhất của cô.

Chử Duy Nhất chôn mặt vào trong gối, mới đột nhiên phát hiện đây

không phải là gối đầu của cô, vẻ mặt nóng bừng, may mà, gối đầu không
biết chủ nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.