ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 149

cả người. “A,Tống - Tống -, hai người – “

Chử Duy Nhất ực một cái, “Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm, tớ ở trên đường vô

tình gặp được Tống tiên sinh, sợ muộn nên phiền Tống tiên sinh.’’ “Tống
tiên sinh, có phải hay không?’’

Tống Khinh Dương nhìn về phía Đường Vi gật đầu, “Xin chào, phóng

viên Đường.’’ Anh cười nhạt, “Duy Nhất, không phải là lo lắng muộn sao
mau lên đi.’’

Lời này giống như là căn dặn của bạn trai với bạn gái a!

Cái này là vô tình gặp được à?

Chử Duy Nhất bị xưng hô vô cùng thân thiết kia khiến cho giống như

pho tượng.

Duy Nhất –

Tên cô thật là dễ nghe, nhất là từ trong miệng anh đọc ra. Một người cả

ngày khóc gào với đọc giả không gặp được người thích, cuối cùng đã cho
cô gặp được.

“À!’’ Chử Duy Nhất che lại trái tim heo bé nhỏ đang đập loạn, “Tống

Khinh Dương, anh đi nhanh đi. Ở đây đậu xe vượt thời gian sẽ phạt tiền.’’

Mí mắt Tống Khinh Dương vút thẳng tới.

Tống Khinh Dương đi rồi, hai người kia còn đứng ở chỗ đó.

Đường Vi còn đang trong khiếp sợ, “Cậu đừng nói cho tớ, anh ta đưa cậu

đi làm?’’

Chử Duy Nhất nhìn trời xanh mây trắng, “Bị muộn rồi.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.