ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 151

Tư tưởng dòng họ nhà Tống rất mạnh, cũng rất đoàn kết. Cha của Tống

Cảnh Xuyên là đứng hàng nhỏ nhất, Tống Cảnh Xuyên lại là người con nhỏ
nhất, cho nên Tống Cảnh Xuyên lớn hơn Tống Khinh Dương vài tuổi.

Tống Cảnh Xuyên gật đầu, “Tới rồi à.’’

Bà cụ cũng không muốn nhiều người đến như thế, nhưng hết lần này đến

lần khác nên tới đều tới cả. Đến bệnh viện, đã thu xếp ổn thỏa. Viện trưởng
và chủ nhiệm cũng tới, Si Thanh Viễn cũng ở đây.

Tống Khinh Dương rất bình tĩnh đánh giá Si Thanh Viễn.

“Bác sĩ Si, sau này làm phiền cậu quan tâm.’’ Mẹ Tống Khinh Dương

nói.

Si Thanh Viễn đúng mực, “Đây là nhiệm vụ của tôi.’’

Bà cụ thúc giục mọi người quay về. Tống Cảnh Xuyên là thay mặt cha

mẹ mình tới, “Bác gái cả, ở đây đều là bác sĩ giỏi nhất thành phố D, bác cứ
yên tâm.’’

“Cảnh Xuyên, lần này cháu về đợi thêm mấy ngày, ở cùng mẹ cháu.’’

Tống Cảnh Xuyên gật đầu, “Gần đây cháu không đi nữa, có thời gian sẽ

thăm bác.’’

“Khinh Dương, cháu tiễn chú nhỏ về đi.’’

Hai chú cháu đi tới cửa.

Tống Cảnh Xuyên dặn dò nói, “Tuổi bác sĩ trưởng rất trẻ, có thời gian

cháu đi thăm hỏi một chút.

Tống Khinh Dương gật đầu, “Vâng.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.