ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 173

Chử Duy Nhất hoàn toàn chẳng kịp né tránh, thân thể ngả nghiêng, may

mà Tống Khinh Dương đỡ lấy cô, cô tựa ở trong cánh tay anh.

Chóp mũi thoảng qua một mùi lờ mờ.

Tầm mắt Chử Duy Nhất nhìn về phía trước, vị bác sĩ ở giữa kia, cô

không thể quen thuộc hơn nữa.

Si Thanh Viễn cũng đã nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, quẫn bách của

cô, lạnh nhạt của anh, đột nhiên giao thoa. Anh chỉ liếc qua cô một cái rồi
không có gì khác nữa.

“Bác sĩ Si, bệnh nhân cứ nôn mửa liên tục, vừa rơi vào hôn mê.’’Tốc độ

nói của y tá rất nhanh.

Si Thanh Viễn vừa đi vừa lật nhìn vào tài liệu trong tay, dần dần đi xa.

Chử DuY Nhất đứng ở đằng đó, nhìn về phía xa, đáy mắt để lộ một lớp u

buồn.

Tống Khinh Dương không nói gì thêm, chờ cô hồi thần.

“Đi thôi.’’ Cô nói.

Hai người yên lặng ra ngoài. Ra khỏi bệnh viện, cô mới mở miệng, “Mẹ

tôi cũng là bác sĩ, khi còn bé tôi vẫn lấy nghề nghiệp của bọn họ làm kiêu
ngạo, chăm sóc người bị thương, lúc nào mẹ tôi cũng vô cùng bận rộn,
không có cách nào giúp tôi kiểm tra bài tập, không có cách nào dự họp hội
phụ huynh của tôi, hay theo tôi tham gia hoạt động cuối tuần. Nhưng tôi
vẫn thích nghề bác sĩ này, bởi vì bị bệnh thực sự rất đau khổ.’’

“Vậy sao bản thân không lựa chọn nghề bác sĩ này?’’

Chử Duy Nhất thở ra, “Vì con của tôi đó, tôi đã đích thân thể nghiệm rồi,

tôi không muốn tương lai con tôi giống như mình, lúc nhỏ không có cha mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.